Edit + Beta: Dực 
Hắn vô thức nhíu mày, khóe miệng hơi giật giật, con ngươi thâm trầm khó dò. 
Sự đau đớn của nàng, đánh thẳng vào trái tim hắn. 
“Nhàn nhi, nàng không được chịu thua, vì con của chúng ta, nhất định phải khiến máu của chúng ta hòa hợp.” 
Thuộc Phong dịu dàng thì thầm bên tai nàng. 
Không thể… chần chừ thêm nữa, hắn nhẹ nhàng nâng tay nàng đặt đúngvào chỗ vết cắt trên ngực mình, vận công lợi dụng nội công thâm hậu, gia tăng tốc độ máu lưu thông. 
“Nàng không thể xảy ra chuyện, biết không?’ 
Thuộc Phong để nàng gối lên cánh tay mình, ngữ điệu mềm mại lướt qua gò má nàng. 
Dịu dàng như vậy, lúc nàng còn tỉnh, hắn chưa bao giờ cho nàng! 
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Hữu Nhàn vẫn tái nhợt vô lực, vẫn yên lặng ngủ không hề đáp lại hắn. 
Hai mắt đẫm lệ của nàng không hề mở ra, yếu ớt giống một con búp bê bằng sứ dễ vỡ. 
Hắn khẽ vuốt những lọn tóc lộn xộn, ngón tay thon dài dừng lại trên đôi môi nàng. 
“Đừng mang theo hài tử rời xa ta, ta rất cần nàng và hài tử.” 
Ngữ điệu gần như là cầu khẩn, hắn khẩn cầu trời xanh cho bọn hắn thêm một cơ hội nữa. 
Hữu Nhàn yên tĩnh nằm trong lòng hắn, không cười, không khóc, không nháo, điềm tĩnh thuận theo sự sợ hãi của hắn. 
Lúc này, hắn thà để nàng giống như lúc mới vào Thuộc vương phủ, cả ngày náo loạn, huyên thuyên khiến hắn không được sống yên ổn. 
Bởi vì, chí ít lúc đó nàng còn có sức sống, khiến hắn phiền chán, đủ để nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514347/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.