Edit + Beta: Dực 
Nàng không có phương hướng chạy trong vương phủ rất lâu, cho tới tậnkhi không còn sức lực, Hữu Nhàn mới bủn rủn dừng lại bên hồ nhỏ. 
Nước mắt vẫn không ngừng rơi, làm thế nào cũng không ngừng được. 
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lau sạch nước mắt ở khóe mắt nhưng vẫn vô ích. 
Giọt nước mắt lạnh lẽo chảy qua gương mặt nàng, tấu thành giai điệu bi thương trên mặt đất khô lạnh lẽo. 
Nàng mệt mỏi ngồi trên thảm cỏ, lời nói vừa rồi của hắn giống như độc chú vang mãi trong đầu nàng — 
Nàng chẳng qua cũng chỉ là công cụ phục vụ hắn, mà đêm qua lại chỉ là là cố ý để người khác xem! 
Tại sao hắn có thể đối xử nhẫn tâm với nàng như vậy, cho dù khôngthương nàng, cũng đừng tước đi tôn nghiêm của nàng như vậy chứ. 
Rõ ràng hắn biết nàng thích hắn cỡ nào, tại sao có thể ác ý nói xấu nàng và Khác ca ca vượt quá tình bạn được! 
Trái tim của hắn đối với nàng quá băng giá, chẳng lẽ nàng cố gắng như vậy, hắn không hề nhìn thấy một chút gì sao? 
Tại sao…tại sao lại đối xử với nàng như vậy… 
__________________ 
Khóc một trận, nước mắt cũng dần ngưng lại, nhưng trong lòng vẫn rất rối bời. 
Nàng chết lặng, kéo cơ thể mệt mỏi về Tĩnh Di viện 
Tử Ngọc đã sớm lo lắng tới như giống như kiến nằm trong chảo, vừa thấy Hữu Nhàn đã lập tức chạy ra đón. 
“Quận chúa, người chạy đi đâu vậy, làm em lo lắng muốn chết!” 
Hữu Nhàn cúi mặt, lãnh đạm lắc đầu.. 
“Không có gì, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514316/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.