Edit: Từ Nhân 
Beta: Dực 
“Chẳng lẽ, ta nói oan cho ngươi? Loại nữ nhân như các ngươi cũng chỉ biết gian díu với nam nhân!” 
Thuộc Phong giễu cợt, trào phúng nói, nàng nghe không hiểu…nàng trốn hắn gian díu với nam nhân khi nào. 
Hữu Nhàn sững sờ đứng yên,cúi đầu oán trách, nước mắt ào ào chảy xuống. 
Thuộc Phong khinh miệt liếc nàng một cái, lạnh lùng nói. 
“Khóc cái gì? Ta ghét nhất là nữ nhân khóc trước mặt ta.” 
Hai mắt Hữu Nhàn đẫm lệ, mờ mịt nhìn hắn, nước mắt đã tràn ra trên khóe mắt lại không dám chảy xuống. 
Trong lòng khó chịu cũng không dám lộ ra trước mắt hắn, hắn bá đạo đến ngay cả quyền rơi lệ của nàng cũng phải tước đi. 
Hữu Nhàn hít hít mũi, yên lặng nghe những lời miệt thị bất thường này của hắn. 
Nàng thực sự không biết vì sao vô duyên vô cớ lại bị mắng như bị tạt máu chó vào đầu. 
Ai có thể hiểu được, bây giờ trong lòng nàng tủi thân đến thế nào? 
“Lập tức cút về doanh trại cho ta, sau này cũng không được đi đâu!” 
Nàng muốn khóc cũng không được, vẻ mặt cố gắng chịu đựng hiện lêntrong đáy mắt hắn, lại khiến tâm tình của hắn càng thêm ác liệt, hắn tàn nhẫn liếc gương mặt vẫn còn loang lổ nước mắt của nàng, hung ác nóixong liền bỏ nàng lại, sải bước rời đi. 
Hữu Nhàn nhìn theo bóng hắn xa dần rồi biến mất, bất lực ngồi xổm xuống, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp vùi vào giữa hai đầu gối. 
“Sao chàng lại có hể không cần ta…” 
Hữu nhàn không dám trái lời hắn, một thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514275/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.