Hữu Nhàn hung hăng cào cấu về phía cổ Ngọc nhi, hận không thể xé nát ả ta ra. Ngọc nhi không hề dự đoán được Hữu Nhànthật sự sẽ đánh mình, kiều nhan như hoa lập tức biến sắc, cũng khôngquan tâm tới cái gì hình tượng lớn tiếng kêu gào cứu mạng như quỷ. “Châu chủ tử!” Ly Ly thay biến sắc, muốn tiến lên hỗ trợ nhưng cuối cùng vẫn lùi lại vì sợ hãi bị khí thế của Hữu Nhàn. Các nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đường đường là một quận chúa cư nhiên lại đánh lộn lợi hại như vậy! “Kêu cái quỷ! Nữ nhân xấu xa này, ngươitrốn không thoát! Không phải ngươi nói bản quận chúa dã man hay sao? Tađây sẽ cho các ngươi nếm thử một chút cái gì mới là dã man chân chính!” Hữu Nhàn kéo lấy búi tóc của Ly Ly , nắm lấy tóc dài của nàng kéo thật mạnh! “A… cứu mạng…” “Nữ nhân điên! Dám đánh ta! Ta nhất định sẽ cáo trạng với vương gia!” “Đi cáo trạng đi! Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao, hồ ly tinh!” “A… Vương phi nương nương, nô tỳ biết sai rồi, lần sau sẽ không dám… không dám làm như vậy nữa, ngài tha cho nô tỳ đi!” Trong phòng, tiếng đánh nhau, tiếng tức giận mắng chửi, âm thanh cầu xin tha thứ hỗn loạn như muốn nổ tung. Thuộc Phong đứng trước bàn đọc sách, nhìn hai nữ nhân tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm. “Nói xem! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt sắc bén đảo qua nhìn nhóm thê thiếp vì ẩu đả mà quần áo tơi tả, sắc mặt hắn âm trầm. Hai người cùng cúi đầu, trên mặt trên người cả hai đều bị thương không nhẹ. Ly Ly là tổn thương nghiêm trọng nhất, bị Hữu Nhàn túm một bó tóc to, một lúc sau liền hôn mê bất tỉnh . Mà Hữu Nhàn cùng Ngọc nhi mặc dù đều bị thương nhưng rõ ràng Ngọc nhi bị thương nặng hơn rất nhiều. Đáng thương cho khuôn mặt xinh đẹp kiacủa nàng ta, bị Hữu Nhàn cào cấu đếm mức trên mặt che kín vết thương bịrớm máu đỏ tươi, làn da mềm mại cũng bị xưng phồng nên. Hẳn là Hữu Nhàn đã xuống tay rất mạnh, lúc ấy chắc chắn Ngọc nhi phải oa oa kêu đau. Để cho bỏ tức, Hữu Nhàn dùng chân còn đạp Ngọc nhi mấy phát. Nếu nhìn vào kết quả này, đương nhiên là Hữu Nhàn lấy một địch hai, chiến thắng. Sức chiến đấu siêu cường như vậy hẳn là đã được tôi luyện từ nhỏ. Từ khi còn rất nhỏ, Hữu Nhàn đã thường xuyên cùng với bọn nam hài đánh nhau. Thời điểm rảnh rỗi , nàng còn quấn quýt lấy Hữu Hạo đòi dạy cầm nã thủ (1). Sau một thời gian khổ luyện công phu, cuối cùng mỗi lần nàng đều có thể đánh cho bọn nhỏ kia răng rơi đầy đất, phải cầu xin tha thứ. (1) Cầm Nã Thủ: Tên một loại công phu giống như “Hàn Long thập bát chưởng” Việc này sau khi Hữu Hạo biết chuyện, hắn nghe xong chỉ biết lắc đầu… Nào có nữ hài tử nào lại thích quáttháo, đánh lộn như vậy chứ? Không chỉ ảnh hưởng tới hình tượng quận chúa tôn quý, mà còn rất có thể sẽ hù chạy hết tất cả nam nhân. Sau khi lo lắng nghĩ đi nghĩ lại, Hữu Hạo liền ngăn không cho Hữu Nhàn học võ nữa. “Mau nói, tại sao mà ẩu đả trong vương phủ? Ta không có thời gian ở đây cùng với các ngươi hồ nháo!” Hai người cùng không lên tiếng, Thuộc Phong lại hỏi lại một lần, khẩu khí đã không giữ được kiên nhẫn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]