Ngự Trì dừng trên đồng cỏ xanh tốt, móng trước đạp đạp lên một lùm cỏ tươi.
Hành vi kì quái của nó khiến cho Hữu Nhàn chú ý, nàng xoay người xuống ngựa.
Trực giác cho nàng biết, Ngự Trì dường như muốn nàng tìm thứ gì đó trong lùm cỏ đó.
Nàng cúi đầu, cẩn thận tìm kiếm, nhưng lại ngoài ý muốn tìm thấy một cái túi hương thêu bằng lông sói.
Tay run run nhặt lên, thật ra chỉ liếcmắt nàng đã nhận ra đây chính là cái túi nàng dùng lông đuôi sói thêuthành, tự tay nàng đưa cho hắn để mang theo bên mình.
Nhưng nàng vẫn là không kìm được nhìn lại một lần nữa, hi vọng rằng nàng nhìn lầm rồi!
Nghìn vạn lần nàng vẫn không ngờ tới, vị trí của nàng trong lòng hắn lại thấp kém tới vậy.
Nàng quý trọng coi nó như bảo vật, không ngờ lại bị hắn coi như một thứ cũ nát đem vứt bỏ ở nơi này.
Nếu không phải Ngự Trì đưa nàng tới nơinày, có lẽ nó sẽ mãi mãi nằm trong lùm cỏ hoang dại này, cô độc mãikhông thấy được ánh mặt trời.
Chính nàng cũng sẽ vĩnh viễn không biếtđược hắn đối với nàng là có suy nghĩ như thế này. Nàng vẫn sẽ còn ngungốc đáng thương ngồi ảo tưởng hão huyền.
Nàng nắm chặt tay, dùng sức như muốn đem túi hương bóp nát, giống như muốn giữ chặt lấy những ảo tưởng trong lòng nàng xưa nay.
Lúc nàng ngước mắt nhìn lên, hắn đã đứng ở trước mặt nàng.
Hắn tới đây là vì đi tìm Ngự Trì, hắn cũng chỉ nhìn nàng một cái rồi quay người dắt ngựa đi, hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514239/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.