“ Tặng cho ta?” Con mắt tối lại,lơ đễnh bĩu môi “ Không cần , ta không thích những thứ ấu trĩ như vậy.”
“ Chàng không nên coi thường nhẫn cỏ này như vậy, nó là một điển cố,không phải là trò chơi của tiểu hài tử! Chúng ta mỗi người một cái, nhưvậy có thể luôn luôn ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa !”
Nàng ngẩng nên khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói, ngữ điệu giống như làn gió thu lạnh lẽo mà tươi mát.
Thuộc Phong nhếch môi, như cười như không……….
Nha đầu này, lại còn nghĩ tới chuyện luôn luôn nhìn thấy hắn?
Hắn đối với nàng chỉ có sự mê muội thân thể , chẳng qua chỉ là sự vui vẻ thưởng thức những mới mẻ mà thôi.
Căn bản là không hề có ý định muốn cùng nàng thường xuyên gặp mặt, chứ đừng nói đến bạc đầu giai lão, vĩnh viễn không chia lìa .
Đương nhiên những chuyện này hắn sẽ không nói thẳng với nàng.
Dù sao , nàng cũng hầu hạ hắn nửa tháng.
“Chỉ cần ngươi thích.”
Hắn vươn tay, chuẩn bị nhận “ lễ vật” của nàng, coi như phần thưởng cho việc nàng hầu hạ hắn lâu nay.
Hắn cũng không thích thiếu nợ người khác, đặc biệt là nữ nhân.
“ Ta đeo cho chàng!”
Nàng mừng rỡ tươi cười, cực kì thận trọng đem nhẫn cỏ đeo lên ngón vô danh của hắn, sau đó đem cái còn lại cẩn thận đeo vào tay mình.
Nàng vui vẻ tươi cười như đóa hoa nở rộ, đẹp đến mức khiến cho người quên cả hô hấp.
“ Nếu đã đeo trên tay thì tuyệt đối không được tùy tiện lấy xuống, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514226/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.