Edit: Anh Túc
Beta: Dực
“ Ta ……………..”
Hữu Nhàn mờ mịt nhìn Tử Ngọc đột nhiên xuất hiện, nàng vẫn cứ tưởng bản thân sẽ chiến thắng trở về.
“ Quận chúa, chúng ta đi thôi,cô gia còn phải vào triều, người trămngàn lần không thể làm trậm chễ thời gian lâm triều của cô gia .”
Tử Ngọc thông minh kéo Hữu Nhàn rời đi.
Hữu Nhàn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Thuộc Phong.
“ Nha , được…………”
Nàng giống như mất đi toàn bộ tri giác, vô lực đi theo Tử Ngọc quay trở về, biếu tình của nàng đều được hắn thu vào đáy mắt.
Hắn không hiểu , biểu tình cô đơn của nàng lại có thể khiến cho lòng hắn dao động.
Đợi cho nàng đi xuống cầu,hắn mới thu hồi tầm mắt.
Hồi tưởng lại cảm giác khi nãy của chính mình , hắn lơ đãng bĩu môi, vẫn chưa nghĩ nhiều, thẳng đi vào triều.
____________
Sau chuyên “ bắt chước bừa” thất bại, Hữu Nhàn ở yên trong phòng vài ngày liền không có ra ngoài gây chuyện.
Nàng không hề chủ động đi tìm Thuộc Phong, mà cũng không có dũng khí đối diện với hắn.
Hôm nay khí trời thực sự rất tuyệt,trời xanh mây trắng.
Hữu Nhàn để chân trần một mình ngồi bên bờ suốt nước bên cạnh cột đá, nước nông tới mức không ngập hết bàn chân nàng.
Nàng đem ống quần xắn tới nên tới đầu gối, hai bàn chân mảnh khảng nhỏ nhắn đung đưa chậm chậm trong nước.
Nàng cúi đầu, suy nghĩ tới mức thất thần, phản chiếu xuống dòng nước trong vắt là dung nhan diễm lệ của nàng.
“ Ui ! Ta còn tưởng là ai nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514211/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.