Chương trước
Chương sau
“Hơn nữa, nương nương còn xuất ra tất cả trang sức hồi môn, giúp nhi tử Úcđại nương chữa bệnh, đại gia hỏa đều gọi nương nương có tâm địa Bồ Tát!” Tần Tương nói.“Thì sao? Nhất thời làm việc thiện, cũng không thể chứng minh cái gì.”
Thuộc Phong nhíu mày, khẩu khí thập phần lãnh đạm.
“Tachỉ đột nhiên cảm thấy, đối với một số người, cần phải ở chung lâu dàimới biết được bản tính thật của họ. Có lẽ Vương Phi nương nương chính là như vậy. Tuy rằng đôi khi tính tình nàng có chút trẻ con, nhưng bảnchất cũng không xấu, hơn nữa rất nhiều người biết nàng thật tâm thíchVương gia.”
Tần Tương uyển chuyển nói.
Đây là lần đầu tiên hắn không cùng chung ý kiến với Vương gia.
Thuộc Phong tuấn nhan trở nên âm trầm, khóe môi gợi lên độ cong lãnh chí.
“Tựa hồ, ấn tượng của ngươi với nàng ta cũng không tệ lắm, cư nhiên giúp nàng nói chuyện?”
Tần Tương nghe vậy, lập tức bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Hắn” phù phù” một tiếng quỳ xuống.
“Ta không dám, là ta lắm mồm.”
Hắn khép hờ quỷ mâu, tiện tay vung lên.
“Không cần kích động như vậy, đứng lên đi! Việc này ta đều biết chừng mực.”
Tần Tương ngẩng đầu, không rõ ý tứ trong lời nói của Vương gia.
“Phải . . . . .”
“Ngươi cứ ra ngoài trông giữ đi, ta còn có việc cần xử lý.”
Thuộc Phong xoay người đi đến trước bàn ngồi xuống.
“Nô tài cáo lui.”
Tần Tương không đem cái làn của Hữu Nhàn theo.
Thuộc Phong vùi đầu xuống. Trong lúc làm việc, hắn lơ đãng ngẩng đầu lên thoáng nhìn, tiếng lòng nguội lạnh hơi có chút xúc động.
Có lẽ, nàng cũng không quá đáng lắm như bên ngoài đồn đại.
Huống chi, hiện tại hắn rất cần có người đồng ý với kế hoạch chính trị mới mà hắn đưa ra.
Tên tiểu tử Giang Hữu Hạo từ trước đến nay luôn chống đối mình, muốn tranh thủ với hắn hiển nhiên là phi thường khó khăn.
Bây giờ chỉcó thể lợi dụng sự sủng ái của Giang lão Vương gia với nữ nhi, mượn sứchắn, như vậy mới có thể chiếm quyền chủ động giữa song phương, Giang Hữu Hạo cũng sẽ nể mặt cha hắn, không đến mức minh mục trường đàm phản đốinhư vậy.
“Nương nương! Nương nương! Có tin tức tốt! Tin tức tốt!”
Tần Tương vừa khẩu dụ được Thuộc Phong, liền kích động chạy tới báo cho Hữu Nhàn biết.
“Cái gì, cái gì? !”
Hữu Nhàn chỉ muốn biết tối hôm qua Thuộc Phong có ăn đồ ăn hay không, vừa thấy Tần Tương, nàng liền nóng vội hỏi.
Tần Tương thở dốc một hơi, giấu không được chuyện công bố đáp án:
“Nương nương, Vương gia nói đêm qua đồ ăn thật chán, dùng không ra hương vị gì, nhưng mà Vương gia cũng bảo đêm nay người chuẩn bị bữa tối rồi đem qua đó!”
“Thật vậy chăng? Chàng muốn ăn ta làm đồ ăn cho chàng?!”
Hữu Nhàn mở lớn miệng, quả thực không thể tin được lổ tai của mình.
“Thật sự! Thật sự! Ta nghe được rành mạch, Vương gia chính là nói như vậy!”
Tần Tương vẻ mặt vui mừng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.