“Nương nương, đủ rồi! Đủ rồi! Đừng rót nữa!”Thời điểm Lâu đại nương ý thức được cần phải ngăn cản thì Hữu Nhàn đã đem nước trong ấm đổ ra hết. 
“Di? Sao lại nhão thế này?” 
Hữu Nhàn nhìn chằm chằm kiệt tác của mình, hậu tri hậu giác nói. 
Lâu đại nương vẻ mặt nhức đầu. 
“Nương nương, hay là người đi qua một bên nghỉ ngơi đi.” 
“Không cần không cần, ta muốn hỗ trợ nặn bột mì!” 
Hữu Nhàn vuốt cao tay áo, ” không nề hà vất vả” nói. 
Lâu đại nương bất đắc dĩ thở dài, dùng âm lượng chỉ có một mình mình nghe thấy len lén nói: 
“Thực không cần người hỗ trợ mà. . . . . .” 
“Nước này có vẻ như hơi nhiều một chút.” 
Hữu Nhàn rốt cục cũng ý thức được, vì vậy nàng liền đổ thêm bột mì vào. 
Bột mì trọng lượng nhẹ, Hữu Nhàn lại dùng sức rất mạnh, khiến bột phấn bay lên, dính khắp cả mặt. 
“Hắt xì! Hắt xì. . . . . .” 
Bột mì bay thẳng vào mũi nàng, làm nàng liều mạng đánh hắt xì, ngay cả mắt cũng không mở ra được. 
“Ai, đây đều là ai dạy người a. . . . . .” 
Lâu đại nương nhìn thấy vậy liền khóc thét. 
Xong rồi, xem ra điểm tâm hôm nay không làm được rồi. 
Như thế này sẽ ảnh hưởng đến chính sự của Vương gia, trách nhiệm này ai đảm đương nổi? 
“Lâu đại nương, Vương gia sáng nay có việc phải ra khỏi nhà, không cần chuẩn bị điểm tâm.” 
Tần Tương chạy tới thông báo. 
“A? Phải không?” 
Lâu đại nương mừng rỡ nhấc mi, quả thực là tâm tưởng sự thành. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514169/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.