Từ nhỏ nàng đã huấn luyện thành tính tình bướng bỉnh.
Nói nàng không được, nàng càng muốn chứng minh chính mình không kém tẩu tử!
Hữu Hạo trợn mắt nhìn người trước mặt, hận không thể trực tiếp bổ đôi đầu nàng ra xem bên trong có cái gì.
“Ngu xuẩn nha đầu, tùy muội! Về sau nếu có hối hận, đừng trách vi huynh hôm nay không có nhắc nhở!”
Quẳng xuống một câu kết thúc cuộc đối thoại, Hữu Hạo tiếp tục luyện thư pháp.
“Muội có thể đi rồi!”
Hữu Hạo thâm tỏa mày rậm, nhìn chằm chằm trang giấy, không khách khí ra lệnh trục khách.
Ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng.
“Đi thì đi! Hừ!”
Hữu nhàn cổ duỗi ra, không biết sợ rời thư phòng.
Hữu Hạo nhìn tiểu bóng dáng bị tức giận đến run lên của Hữu Nhàn, lắc lắc đầu ——
Không biết với cái tính này của nàng, khi gả tiến Thuộc Vương phủ sẽ phải ăn bao nhiêu đau khổ.
Chuyện xưa của hắn và Trúc Tâm, cũng không phải đặt bừa trên người nào là có thể tái diễn.
“Đã trở lại?”
Trúc Tâm mang theo ôn nhu tươi cười, nghênh đón Hữu Hạo trước mặt.
“Ân.”
Hữu Hạo trầm thấp ứng thanh, nhìn xung quanh phòng trong một cái.
“Nữ nhi đâu?” Hắn hỏi.
Trúc Tâm điềm tĩnh giương khóe miệng cười cười.
“Vừa mới ăn no, bà vú ôm xuống ngủ rồi.”
Trưởng nữcủa bọn họ vừa vặn được sáu tháng, bình thường ban ngày đều là Trúc Tâmmang đứa nhỏ, buổi tối thì để cho nhóm bà vú chiếu cố.
“Ân.”
Hữu Hạo không biểu tình lẩm bẩm một tiếng.
Trúc Tâm chú ý tới sắc mặt hắn hôm nay không tốt lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514127/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.