“Tử Ngọc. . . . . . .”
Hữu nhàn do dự đứng ở ngoài cửa, khôngdám tiến vào, giống như cái đứa nhỏ làm sai sự, đầu rũ xuống, trên người còn đeo một rương lớn thuốc mỡ chưa thương.
“Quận chúa?”
Tử Ngọc trừng to mắt, nhìn thẳng hòm thuốc to ở sau lưng chủ từ, cảnh tượng kích động.
“Quận chúa, ngài mau vào a! Vì sao vẫn đứng ở bên ngoài?”
Hữu nhàn áy náy nhìn Tử Ngọc, sau đó hạ đầu xuống.
“Thực xin lỗi Tử Ngọc, ta làm hại ngươi bị thương. Nhưng mà…” Hữu Nhàn dừng lại một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên,” Ta thật không phải cố ý đẩy ngã ngươi!”
Nàng nói rất lớn, như đang lấy hết dũng kí để xin lỗi.
Tử Ngọc âm thầm cười cười, chủ từ nàng chính là đặc đậu. (M: chắc kiểu thùng rỗng kêu to)
Đừng nhìn vẻ bề ngoài giống như thực dãman, kỳ thật nàng chỉ là hoàn toàn không có tâm cơ, lại dễ dàng bịthương, một cô gái đơn độc tinh khiết.
Tử Ngọc lớn hơn Hữu Nhàn hai tuổi, cácnàng tuy rằng trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng kì thực tình đồng tỷmuội, nàng vẫn đều rất thương yêu cái ” phong hành thiên hạ” dã manquận chúa này.
“Ta vào, ngươi có lẽ cũng không muốn nhìn thấy ta. . . . . . .”
Hữu nhàn cụp mi, ngập ngừng nói.
Nhìn Hữu Nhàn tính trẻ con phát tác, Tử Ngọc cười cười thở dài một hơi, buông ống quần, đứng dậy nghênh đón.
“Tử Ngọc, ngươi đừng đứng dậy, cẩn thận làm đau đến vết thương trên đùi!”
Hữu Nhàn trừng mắt nhìn chân Tử Ngọc, khẩn trương ngăn cản.
Tử Ngọc cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514123/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.