Nóithẳng ra những tháng ngày ở cái nơi heo hút này cũng thật nhàm chán chân ta đãquen cuồng loạn thích ngao du tứ hải, kiếm tiền và hưởng thụ giờ bó buộc vàocái nơi bán chẳng ai mua, tiền chẳng ai lấy thật là phí hoài tuổi thanh xuân.Dương huynh luôn là đối tượng ta rất kính trọng, nhưng từ khi hắn phun nước vàota, ta cực lực căm ghét. Hắn cả ngày ngồi nhồm nhoàm mấy thứ thức ăn thập cẩmso với cơm hành khất còn thua xa rồi đến tối phun cho ta một cái quả thật giờnghĩ lại vẫn thấy kinh. Ta từng được huấn luyện nghiêm khắc khổ hạnh nên nghiệmcái đám quân ô hợp này không chóng thì chày sẽ bị quân triều đình tiêu diệt.Bọn họ không phải lập ra vì chính nghĩa giúp dân mà chủ yếu là tự bảo vệ mình,hoàng đế ra tay độc ác nhưng đối với dân chúng vẫn là minh quân, nên dĩ nhiêncũng không vừa mắt với họ. Việc làm ăn buôn bán cũng vì thế khó khăn trăm bề,cũng chẳng ai dám bán cho họ thức ăn ngon. Doanh trại muốn thiết lập độ ổn địnhvững chắc phải có 2 mục tiêu lớn đó là tự cung tự cấp, và hòa hoãn với triềuđình. Chắc chắn, Dương huynh đã suy nghĩ chín chắn, phòng thủ vùng núi cũng vôcùng chặt chẽ, chỉ là những việc vặt vãnh đều không để ý lắm. Ta bàn với HànĐệ, xuống dưới núi mở đường buôn bán. Triều đình không quản nổi dân miền heohút, chỉ có thể điều binh mà thôi. Nhưng giờ biên giới có loạn cần binh hơn ởnơi này, dù người đứng đầu giặc cỏ là ai đi chăng nữa, hoàng đế cũng không đểtâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-bat-phu/2321605/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.