Ta không mê tín vìthực ra chẳng có gì để mê tín, sự nghiệp đều do tự tay mình làm mà ra, còn tìnhduyên, nói thật ta giống như một nam nhi đi tu trong thân phận nữ nhi, giờ chỉ còn cảmgiác vô tình vô duyên. Nhìn nam nhân như bằng hữu, nữ nhân như người thân.Chính vậy, đối với niềm tin thần phật hiện giờ phai nhạt cũng nhiều. Nhưng lão bà bàthì tín vô cùng, dường như khi cuộc sống khấm khá hơn, lão bà bà càng cảm thấybất an và lo lắng. Hôm qua, trước cửa nhà ta có một cặp quạ đen, rúc rích tántỉnh nhau. Lọt vào mắt bà bà trở thành tai ương là nạn kiếp. Bà bà vác cả mộtdàn thầy cúng, ầm ĩ chiêng trống. Ta cũng mặc kệ, không nên cãi lý với đàn bà,đặc biệt là tôn trọng sở thích thiêng liêng của họ. Bằng chứng rõ ràng nhất,Phi Phi kế toán thích nhất tiểu Hoa đệ đệ, nhưng chẳng may tiểu Hoa đệ đệ cóliếc mắt đưa tình hoặc chạm tay chân với cô nương nào là y như rằng hôm đó đếntiền uống trà, ăn cơm ta còn cảm thấy khó mà xin được. Vậy nên, nữ nhân thíchgì thì phải chiều, giữ gì thì cấm có đụng đến. Có thể trong mắt ta thì kia làđôi quạ uyên ương thì trong mắt mọi người đó là đôi quạ nạn kiếp. Tuy nhiên quảthực ta đã sai. Liên tiếp kiếp nạn đổ lên đầu ta.
Đầu tiên, có lẽkhông thể ngờ được, Nhạc tiên sinh, tên thầy chữ lưu manh mà ta hết sức kínhtrọng gửi lại cho ta một cái hòm nhỏ lúc nào mà ta không biết. Nhạc tiên sinhđó, đến buổi sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-bat-phu/2321595/chuong-13.html