Ănmày là gì? Nếu là ta trước kia sẽ chẳng bao giờ để ý đến cái khái niệm vô cùngxa vời này. Ta chẳng bao giờ để ý đến những kẻ ăn xin ngoài đường vì chẳng baogiờ ta đặt chân đến chỗ đó. Chỗ ta đặt chân toàn là những kẻ ăn xin bạc triệu,quần là áo lượt, nước hoa thơm phức, tóc tai bóng lộn. Còn hiện giờ, ăn mày làngồi cạnh quán mụ Trương béo xin vài đồng bạc lẻ hoặc một bát mỳ chay để sốngsót qua ngày. Ăn mày chẳng qua cũng là một nghề kinh doanh bỏ sức thay vì bỏvốn.
Ta hiện giờ còn có thể kén chọn cáigì. Ta không chọn nghề mà nghề đã chọn ta. Ta sẽ đi lên từ bần hàn trở thànhbậc nữ lưu khiến thiên hạ phải trầm trồ thán phục. Ta chấp nhận bản thân mìnhlà nữ, chấp nhận nghề nghiệp của mình thì cũng chấp nhận cuộc sống này. Ta đảomắt xung quanh xem có ai rình mò hay không. Đặc biệt là lão bà phiền phức đó.Lão bà này tự xưng là tri kỉ của lão Chu, nhìn ta như nhìn cháu yêu của lão bàbà. Nhưng hễ ta mở miệng nhỡ mồm nói chuyện về kinh bang tế thế là lão lại cầmcây gỗ phang ta. Đầu ta làm bằng thịt chứ có phải bằng đá đâu mà phang như vậy.Ta ban đầu còn cự lại, sau đó đúng là không nên nói lý với đàn bà, ta chẳngthèm nói, cứ đốt hết cây gỗ này đến cây gỗ khác khiến bà già đó ủy khuất mà xata thêm một chút. Ta giờ không rảnh để mắt đến bà ta, ta còn có nhiệm vụ cao cảhơn đó là đào tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-bat-phu/2321578/chuong-4.html