Chương trước
Chương sau
Chủ tướng vung tay lên, nhân mã ùa tới, thu toàn bộ người Tử Tiêu môn vào trong túi.

Hai mẹ con còn đang kinh khủng khóc lóc, chủ tướng lại khoát khoát tay, người khống chế các nàng bỗng lỏng tay ra.

- Các ngươi bay lên trời trước đi!

Chủ tướng phân phó một tiếng với nhân mã đi theo, đại quân lập tức đằng không mà đi.

Trên bờ ốc đạo, chỉ thưa lại hai mẹ con công viên chủ tướng, tư mặt sau cồn cát nơi không xa đột nhiên xuất hiện một người, hai mẹ con ngẩng đầu nhìn lại, không phải Quan Minh thì còn là ai.

Quan Minh lách mình mà đến, chắp tay nói với chủ tướng:

- Tạ ơn đại nhân!

Chủ tướng lấy ra một khối ngọc điệp, viết một phần thủ dụ thông hành, đưa cho hắn nói:

- Đây là thủ dụ thông hành, mặt trên dặn dò, nếu Quan huynh có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, lập tức cầm thủ dụ đi báo danh, còn đi đâu báo danh, ta cũng không rõ ràng, mặt trên nói tự Quan huynh sẽ biết. Tóm lại từ nay về sau chúng ta đều là người mình, có chỗ nào đắc tội còn mong tha thứ, sau này xin được chiếu cố nhiều hơn.

Hắn cũng không biết thân phận chân thực của Quan Minh là gì, sau này sẽ là nhân vật ra sao, tóm lại nói mấy lời dễ nghe cũng chẳng mất gì.

Quan Minh tiếp lấy ngọc điệp trong tay, gượng gạo cười nói:

- Đại nhân khách khí.

Chỉ có chính tâm lý hắn mới rõ ràng, hắn thực sự là phản đồ của Tử Tiêu môn, chỉ vì năm xưa hành động không cẩn thận, bị người thần bí bắt được đằng chuôi, lần này lại bị bức phải bán đứng Tử Tiêu môn. Đi đầu báo danh hắn cũng không rõ ràng, chỉ biết từ nay về sau sẽ trở thành người của Thiên Đình, không phải Thiên Đình của Thanh chủ, mà là Thiên Đinh của Ngưu Hữu Đức.

- Cáo từ!

Chủ tướng chắp tay lui ra sau một bước, tức thì khoái tốc lách mình bay lên trời.

Quan Minh chắp tay đưa mắt nhìn theo.

Hai mẹ con đang ở một bên, trên mặt con treo lệ ngân, phụ nhân kinh nghi bất định hỏi:

- Phu quân, đây là chuyện gì?

Có chút chuyện chính bản thân Quan Minh cũng không nguyên nhắc tới, chỉ thở dài nói:

- Vừa nay Tử Tiêu môn đối xử với các ngươi thế nào, các ngươi cũng nhìn thấy rồi.

Nói đến chỗ này, nhớ lại tình hình vừa nãy, hai mẹ con thật hận, phụ nhân cắn răng nghiến lợi nói:

- Vì Tử Tiêu môn hiệu mệnh nhiều năm như vậy, không ngờ coi chúng ta thành con tốt thí, ta chỉ mong Tử Tiểu môn diệt môn mới tốt!

Thiếu nữ lòng còn sợ hãi nói:

- Cha, ngươi là người của Ngưu Hữu Đức? Quan Minh miệng đầy đắng chát, đưa tay sờ sờ đầu nữ nhi, thơ dại nói:

- Đừng hỏi nhiều, Tử Tiêu môn đã là quá khứ, thời đại Thanh, Phật cũng đã thanh quá khứ, hiện nay là thiên hạ của Ngưu Hữu Đức, làm người của Thiên Đình thì có gì không hay, chỉ là sau này ba người chúng ta sợ rằng đều phải đổi tên đổi họ, tên cũ không được tiếp tục sử dụng nữa, sau này cũng không được nhắc lại xuất thân Tử Tiêu môn của mình với người ngoài, hiểu chưa?

Cho dù vẫn chưa rõ là chuyện gì, nhưng bất an trong lòng phụ nhân đã được thả xuống, từ một góc độ khác mà nói, làm đệ tư Tử Tiêu môn chưa hẳn đã tốt bằng làm người của Thiên Đình, đó cũng là một phần tiền đồ. Phụ nhân giơ tay áo lau khô lệ ngấn trên mặt, dặn dò với nữ nhi, nói:

- Nghe lời cha ngươi, ngươi chỉ cần biết cha ngươi làm như vậy cũng là muốn tốt cho chúng ta.

Thiếu nữ gật gật đầu, vừa nãy bị Tử Tiêu môn vứt bỏ, còn tưởng mình chết chắc rồi, thật sự rất sợ hãi, bây giờ được biết bình an, có phụ thân làm chỗ dựa, trong lòng cũng đầy cảm giác an toàn, trên mặt lại lộ ra nụ cười van lan, nàng làm sao biết thiên hạ đại thế vận ba quỷ quyệt, không biết bao nhiêu người phong quang, không biết bao nhiêu người lạc mịch, càng không biết bao nhiêu người gia phá nhân vong, sinh ly tử biệt.

Thấy nữ nhi cười vui vẻ, Quan Minh lại đưa tay sờ sờ đầu nàng, cảm giác áy náy trong lòng tiêu đạm không ít, có thể bảo hộ thê nữ bình an, hắn cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Ngược lại phụ nhân kia có vẻ khá là nhẹ nhàng, nhịn không được hỏi một câu:

- Phu quân, giờ ngươi muốn ới Thiên Đình làm quan ư? Quan lớn đến đâu?

Trong mắt mang theo thần sắc mong đợi, không ngờ nam nhân của mình không thanh không vang lại làm ra đại sự, trước kia đúng là đã qua xem thường, thì ra nam nhân của mình thành phủ sâu như vậy, liệu mình có được trở thành quý phụ nhân?

Chỉ vì vừa rồi nàng thấy tướng lĩnh thống lĩnh nhiều nhân mã như vậy mà cũng có vẻ rất là khách khí khi nói chuyện với phu quân.

- Ngươi suy nghĩ nhiều!

Quan Minh liếc nàng một cái...

Trên thực tế thời này khắc này những người tương tự như Quan Minh không biết có bao nhiêu, đại quân Miếu Nghị chẳng những đang thanh tiểu dư nghiệt Thanh, Phật, các môn các phái cùng các phương thế lực trước đó chọn đội sai lầm, trợ giúp Thanh, Phật đối kháng Miêu Nghị đều nằm trong phạm vi thanh toán, Miêu Nghị không có đại lượng tinh lực một nhà một nhà điều tra kỹ càng, không tinh lực một nhà một nhà tra ra có phải vô tội, hay là bị bức đành chịu, nhiều thủ hạ chiến tư bởi những người này như vậy, không tính số rõ ràng, cũng không tiện ăn nói với các huynh đệ còn sống hay những người đã chiến tử.

Còn có một điểm, Miêu Nghị cũng cần một trận đại thanh tràng để chấn nhiếp và lập uy, muốn lau đi sức ảnh hưởng của Thanh, Phật đối với thiên hạ

Thế lực và môn phái từng giao thủ cùng nhân mã của mình, mặt dưới đã đăng báo lên, chỉnh lý thành danh sách, cầm lấy danh sách đó lần lượt tính số với từng đối tượng là được.

Còn trong đó liệu sẽ có chút môn phái nào thừa cơ hãm hại môn phái vốn có thù oán riêng với họ, loại chuyên bỏ đá xuống giếng này sợ là tránh không được, hiện tại Miêu Nghị cũng không muốn đi truy cứu việc này, những môn phái đương thời mạo hiểm đứng về phía hắn, vì hắn liều mạng mà hy sinh không ít đệ tử, bởi thế có chút chuyện có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như là thưởng lệ cho bọn họ. Sẽ lấy đó làm căn cứ tính số hay không, phải xem tình huống sau này mà định, chứ không có nghĩa Miêu Nghị sẽ vĩnh viễn không truy cứu.

Vì thế, Miêu Nghị sử dụng các phương diện tình báo, bao gồm người bị Hạ Hầu gia khống chế trong các môn các phái cùng các phương thế lực, đem những thế lực cùng môn phái chọn đội sai lầm, từng trợ giúp đại quân Thanh, Phật đào ra thanh toán. Quan Minh chính là một ví dụ, chỉ là loại người như Quan Minh còn không biết là mình bị Hạ Hầu gia khống chế, tự dưng chuyển biến thành người của Thiên Đình như hiện tại.

Còn chỗ đi cho những người này, Từ Đường Nhiên là rõ ràng nhất, hắn đã nhận được pháp chỉ của Miêu Nghị, trùng kiến tổ chức tương tự như “Giám sát tả bộ” xưa kia, mà những người này đều sẽ trở thành một thảm dưới tay Từ Đường Nhiên, những người này bán rẻ sư môn của bản thân, đó chính là ô điểm lớn nhất, rất dễ cho việc không chế.

Đương nhiên, thiên hạ lớn như vậy, muốn hoàn toàn thanh toán sạch sẽ cũng không quá khả năng, có cá lọt lưới là chuyện không tránh khỏi. Có điều cũng không sao, hoặc là tự thú, hoặc là sau này xếp vào danh sách lùng bắt, một mực truy bắt đến cùng, thẳng đến khi nào sa lưới mới thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.