Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị không có ý lên thuyền, đổi thanh truyền âm nói tiếp, ngữ khí có vài phần lạnh lẽo:

- Có phải là ngươi cố ý thả ra Yêu Tăng Nam Ba?

Có chút chuyện hắn có thể nhịn, mà có chút chuyện thực sự khiến hắn rất không thoải mái, thậm chí không thể giản đơn dùng không thoải mái để hình dung, không nói cái khác, riêng chuyện Bát Giới thiếu chút nữa thì chết bởi tay Yêu Tăng, Thất giới đại sư vì cứu Bát Giới, chấp nhận ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục mà vong!

Từ một góc độ khác mà nói, để Yêu Tăng biết chuyện trên tay hắn có huyết liên, quả thực không khác gì muốn mạng hắn!

Lời này vừa nói ra, Bạch chủ khẽ cười nhạt, đã hiểu ý của hắn, đừng nói hai vị kia không tin tưởng ngươi, ta cũng khó mà tin tưởng, bèn truyền âm trả lời:

- Cũng phải, cũng không phải.

- Sao giảng?

Miêu Nghị banh mặt lại, hỏi, việc này như ngạnh trong họng hắn, không nhổ không khoái.

Bạch chủ:

- Có chút chuyện vốn không nghĩ giải thích, ngươi biết thì thế nào? Không biết lại thế nào? Đều qua cả rồi! Nếu ngươi vẫn canh cánh trong lòng, ta chỉ có thể nói thế này, cao tăng các thời kỳ của Nam Vô Môn một mực hợp lực để tạo một bộ vô biên Phật hiệu, lại không người có thể tu luyện thành công, sau khi truy cứu nguyên nhân, Nam Vô Môn lại hợp lực sáng tạo một bộ lơi dân để tu luyện vô biển Phật hiệu kia, tên nó là “Đại triệt đại ngộ đại pháp”. Năm đó Nam Vô Môn bị diệt, trong lúc nguy cấp chưởng môn Thiên Nhất đã truyền lợi dẫn đại pháp cho một tên đệ tử, cao thủ trên dưới Nam Vô Môn hợp lực ngăn trở Nam Ba, yểm hộ tên đệ tử này thoát thân, để giữ lại hương hoa cho Nam Vô Môn, còn khẩn cấp liên hệ sự phụ ta là Bạch Mi tới tiếp ứng. Đệ tử pháp danh Ngũ Giới, sau khi sư phụ ta tiếp ứng Ngũ Giới, bởi Nam Ba đang tứ xứ lùng bắt Ngũ Giới, đành phải đưa Ngũ Giới đến tiểu thế giới, Ngũ Giới kiêng sợ Nam Ba, sợ có một ngày sẽ bị Nam Ba tìm được, bèn lấy phương thức giới môn tiềm ẩn đi, tuyệt không nhắc gì về Nam Vô Môn. Đại triệt đại ngộ đại pháp này có chút cổ quái, người khá là tinh thông công pháp Nam Vô Môn như Ngu Giới cánh nhiên khó mà tu luyện thành công, mới bắt đầu tìm kiếm truyền nhân, mặt sau mới có Lục Giơi, Thất Giới, Bát Giới.

Lời nói đến đó, ánh mắt nhìn Miêu Nghị như muốn nói, bây giờ thì chắc người hiểu rồi chứ?

Miêu Nghị:

- Đã như thế, mặt trước còn có Lục Giới, Thất Giới, vì sao phải để Bát Giới đi đối mặt Yêu Tăng?

Bạch chủ:

- Lục Giới cùng Thất Giới khá là vu hủ, ngươi cảm thấy loại người như Thất Giới liệu có thể hạ độc thủ với Nam Ba được ư? Thẳng đến khi Bát Giới xuất hiện, chưa chịu sự ảnh hưởng tự giới môn, mới để cho ta nhìn thấy hi vọng hoàn thành phó thác của Nam Vô Môn.

Miêu Nghị:

- Vì sao phải đợi đến Bát Giới, ngươi hẳn cũng có năng lực diệt đi thần hồn Yêu Tăng.

Bạch chủ khẽ lắc đầu:

- Ta tinh không hảo cảm với Nam Vô Môn, nếu có thể, có lẽ không cần Nam Ba động thủ, chính ta cũng sẽ diệt đi Nam Vô Môn. Bởi thế ân oan giữa Yêu Tăng Nam Ba cùng Nam Vô Môn, kỳ thực là ta không muốn nhúng tay, hi vọng để Nam Vô Môn tự mình giải quyết.

Miêu Nghị hơi khó hiểu, hỏi:

- Ngươi giải thích như thế, làm sao khiến ta tin tưởng được đây?

Bạch chủ bình thản nói ra đáp án:

- Chưởng môn Thiên Nhất của Nam Vô Môn từng kết hôn cùng một nữ đệ tử tu luyện Thiên Ma vũ của Nam Vô Môn, nữ đệ tử kia bởi vì tư tâm, khe khẽ hoài dựng cốt nhục của Thiên Nhất, len lén sinh ra một đứa con. Thiên Nhất sau khi biết chuyện rất là tức giận, cảm thấy một khi sự tình bại lộ, không cách nào ăn nói với trên dưới Nam Vô Môn, mơi xử tử nữ đệ tử kia, nếu không phải Bạch Mi kịp thời chạy tới, lại thấy đứa con tư sinh kia căn cốt không sai, thu làm đệ tử, chỉ sợ tính mạng đưa bé đó đã không còn.

Điều này khiến Miêu Nghị không khỏi cả kinh, coi chừng hắn hỏi:

- Ngươi chính là đứa con tư sinh kia?

Bạch chủ không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Nói như thế, lại khiến Miêu Nghị hiểu được vì sao đối phương sẽ dẫn Bát Giới đi vào phong ấn chi địa, nơi giam giữ thần hồn Yêu Tăng, bằng tính cách của Bát Giới, đến chỗ đó mà không kết thù với Yêu Tăng mới là chuyện lạ, mà hắn tìm được vô biên Phật hiệu của Nam Vô Môn cũng khẳng định sẽ để cho Bát Giới tu luyện, đối phương làm thế là muốn ép Bát Giới đại biểu Nam Vô Môn giải quyết xong xuôi ân oán cùng Yêu Tăng.

Chẳng qua Miêu Nghị không hoàn toàn tin hết, hỏi:

- Đối với chuyện của ta có vẻ như người nắm hết trong lòng bàn tay, chẳng lẽ không biết Huyết Yêu đi bên kia sẽ bại lộ ra chuyện huyết liên?

Bạch chủ:

- Đương thời Bát Giới cùng Huyết Yêu đi lại với nhau, hình bóng không rời, ta cũng căn bản không để ý việc này, Nam Ba không thể thoát khốn, biết sự tồn tại của huyết liên thì đã làm sao? Chẳng qua là một thần hồn bị phong ấn mà thôi, ta thiếu gì cách diệt sạch hắn, cho dù là hai người Thanh, Phật, cũng có khả năng tiêu diệt được hắn.

Miêu Nghị nói:

- Nhưng đến sau Thanh, Phật vẫn chưa thể ngăn trở Yêu Tăng thoát khốn, lại còn khiến ta sa vào hiểm cảnh.

Bạch chủ vốn định nói, không phải người đã biết đáp án từ miệng Hạ Hầu Thác rồi sao? Nhưng khẽ cười một tiếng, lại không nhắc tới việc này, tự mình giải thích nói:

- Thanh, Phật chưa thể chế trụ, là bởi vì ta ngầm dạy cho Nam Ba cách thoát thân, nếu không Nam Ba tất chết không nghi ngờ. Năm đó Thanh, Phật trở mặt cùng ta, còn bắt Nhược Thủy làm con tin, ta khẩn cấp bôn ba bố trí tứ xứ, gấp đến hai mai bạc trắng, mới lưu lại không ít hậu thủ, Nam Ba cũng là một trong những hậu thủ của ta, nếu thật đến mức vạn bất đắc dĩ, thì ta đành phải thả ra Nam Ba, để Nam Ba bóc mở Trấn yêu tháp...

Miêu Nghị lành lạnh nói:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.