Nhìn thấy Câu Việt đi ra, Mị nương tấn tốc nghênh tới, hỏi:
- Vương gia sao thế?
Câu Việt nhìn đám nữ nhân này, trong mắt người nào cũng đầy vẻ thấp thỏm, bộ dáng muốn nói lại thôi, hắn biết những nữ nhân này đang lo lắng cái gì. Dù sao hiện nay còn trong thời kỳ đại chiến, vương gia đột nhiên có vẻ khác thường như thế, muốn không cho đám nữ nhân này liên tưởng lung tung cũng khó, rốt cuộc phú qúy của trên dưới toàn gia đều dựa dẫm vương gia, về phần vương gia không nguyện nói gì sợ là vì không biết ăn nói thế nào với bọn họ.
Câu Việt cũng không biết nên nói cái gì với các nàng, nhưng việc đã đến nước này, giấu thì đã giấu không nổi, sớm muộn rồi cũng phải đối mặt, khẽ thở dài một tiếng:
- Đại thế đã đi!
Bốn chữ này rơi vào tai mọi người như là sét đánh ngang tai, có người sắc mặt trắng bệch, có người cực độ hoảng sợ bất an.
Có chút chuyện không đổ xuống trên đầu chính mình thì còn không biết sợ hãi, trước kia quen nhìn bộ dạng thế lương khi bại lạc của nhà người khác, vừa nghĩ tới khả năng mình cũng từ cuộc sống vinh hoa phú quý cơm bưng nước rót rơi rụng thành không bằng cả heo chó, vô hạn sợ hãi lập tức tuôn lên tâm đầu.
Hai tay Mị nương xoắn xít ơ trước ngực, rung giọng nói:
- Sao lại thế được, không phải còn chưa đánh lên mà? Sao lại đại thế đã đi?
Câu Việt lại thở dài một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2420193/chuong-3848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.