Tạ Thăng không khỏi u ám mặt mày, đúng là như thế, Đằng Phi có thể bỏ qua bất cứ người nào, chỉ riêng sẽ không chưa đường sống cho vương gia, cũng không phải là có thâm thù đại hận gì, đổi thành vương gia e là cũng làm điều tương tự, tuyệt sẽ không chưa đường sống cho Đằng Phi, lý do thì rất đơn giản, chỉ bởi đối phương cũng hội tụ lực hiệu triệu đồng đẳng với mình, không khả năng lưu lại ẩn hoạn như thế, mấy vị vương gia khác chắc cũng sẽ không nguyện ý nhìn thấy Đông quân vừa nhất thống lại dễ dàng bị Thanh Chủ chọc ra phiền hà, không nguyện nhìn thấy cục diện tứ quân cạnh hợp bị phá hoại lần nữa.
Hiện nay đường sống duy nhất sợ là chỉ còn nước trốn, ném bỏ nhân mã thủ hạ khe khẽ trốn đi, mang theo một đại đội nhân mã thì quỷ mới biết trong đó có bao nhiêu gian tế, then chốt là sau này đào tẩu cũng không đào đâu ra tài nguyên nuôi nhiều nhân mã như vậy, thời gian dài tất sẽ xảy ra chuyện... Nghĩ đến đây, Tạ Thăng đang muốn đưa ra kiến nghị, lại thấy Thành Thái Trạch nhíu mày, ánh mắt lấp lánh bất định, sắc thái thản nhiên bị một loại tình tự khác thay thế, không biết là nghĩ đến cái gì.
Hắn đang muốn hỏi, Thành Thái Trạch lại coi chừng hắn, chủ động nói ra:
- Ngưu Hữu Đức từng nói qua sẽ cho bản vương một con đường sống.
Tạ Thăng ngạc nhiên, hồ nghi nói:
- Cái này liệu có khả năng ư?
Thành Thái Trạch vê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419972/chuong-3742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.