Chương trước
Chương sau
Chiến trường nhanh chóng được dọn dẹp, thống kê chiến tổn, chi cận vệ quân này thực lực cường hãn đến mức khiến Thanh Nguyệt mặt lạnh như tiền.

Trận quyết chiến sau cùng, cận vệ quân chỉ có trăm vạn nhân số thương tàn, nàng đầu nhập bốn năm mươi vạn người xông giết, lại bị đối phương giết đi gần ba mươi vạn, cộng thêm chiến tổn trước đó, năm trăm vạn nhân mã nàng mang đến thì đã tổn thất gần ba trăm vạn, đấy là con chưa kể số thụ thương, phải biết lực lượng nàng mang đến đều là thân quân của vương gia, chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ cua Nam quân.

Nhưng điều nàng không biết chính là, vì bảo đảm thích sát Miêu Nghị thành công, nhân mã Tây Môn Vô Dã mang đến cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của cận vệ quân.

Toàn diệt! Trận là đánh thắng, nhưng khi Miêu Nghi nghe được chiến bảo trong thư phòng, lại phanh một tiếng, tức giận vỗ bàn mà lên, đảo bước đi lại không ngừng trong phòng.

Dương Triệu Thanh một bên hỏi:

- Vương gia làm sao vậy?

Miêu Nghị giận nói:

- Chiếm cứ điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa thế kia, có Hắc Thán suất lĩnh Tà linh khống chế tà khí tương trợ, hoàn toàn có thể nắm giữ hết thảy quyền chủ động, phục binh căn bản không cách nào triển khai quân quá lâu trong tà khí, bản vương đã nhắc nhở qua nàng, phải dụ ra nhân mã địch phương, địch tiến ta lui, địch dừng ta nhiễu, lại lấy tà khí hao tổn, liền có thể dễ dàng thủ thắng, cho nàng một trăm vạn nhân mã là đủ rồi, vì ổn thỏa, bản vương cho nàng tận năm trăm vạn nhân mã! Ai ngờ nữ nhân kia cánh nhiên gấp ở cầu thắng, vứt bỏ ưu thế bên mình, có tà khí tương trợ cũng không cần, không ngờ lấy năm trăm vạn nhân mã cứng đối cưng cùng một ngàn vạn đại quân cận vệ quân, chiết tổn ba trăm vạn tinh nhuệ cua ta! Kẻ điên! Kẻ điên! Lúc ở Hắc Long đàm bản vương đa nên nhìn đi ra, nữ nhân này tác chiến luôn ưa thích mạo hiểm, trận này đang lý không nên để nàng đi chỉ huy, nên để Long Tín đi chấp.

Dương Triệu Thanh nhíu mày, nói:

- Thanh Nguyệt không ngốc, cũng có thể đoán được bây giờ vương gia không sợ người nhiều, chỉ sợ người ít, đang lúc cần có đại lượng nhân mã như hiện tại, bỗng chốc tổn thất nhiều nhân mã tinh nhuệ như vậy... Liệu có ẩn tình khác hay không?

Thân làm tổng quan tâm phúc bên người Miêu Nghị, hiệu quả khi nói giúp mấy câu đôi lời là rất rõ ràng, đây cũng là lí do vì sao nhiều thiếp thất trong vương phủ đều muốn bợ đỡ hắn.

Hắn vừa nói vậy, Miêu Nghị mơi hơi bình yên tĩnh trở lại, lấy ra tinh linh chất vấn Thanh Nguyệt:

- Bản vương sớm đã nhắc nhở người, vì sao còn lấy cứng đối cứng?

Thanh nguyệt nói:

- Năm đó lục mạt tướng bị biếm, cận vệ quân còn không có thanh danh lớn như vậy, hiện nay cận vệ quân uy chấn thiên hạ, mạt tướng sớm đã muốn thử một lần sâu cạn! Vương gia muốn làm đại sự, đường đường vương sư há có thể không đánh một trương ngạnh trượng, sau chiến này, thân quân vương gia khi đối mặt cận vệ quân không có lý gì phải khiếp chiến! Nếu vương gia đã khiến mạt tướng lâm tả đốc thân quân, mạt tướng tự nhiên lấy rèn tạo thân quân là trách nhiệm của mình!

Năm trăm vạn nhân mã cứng đối cứng đánh tan một ngàn vạn cận vệ quân! Miêu Nghị nghe vậy sa vào trầm mặc, tử tế nghi về ảnh hưởng của việc này đối với thân quân, chầm chậm trở lại ngồi xuống sau án, theo lý thuyết nếu Thanh Nguyệt có ý tưởng này hẳn phải thông báo trước với hắn một tiếng, chẳng qua hơi nghi liền có thể rõ ràng, nhân mạng đi điền hắn khôn hợp nói ra miệng.

Một ngàn vạn cận vệ quân không thừa một ai, đều bị giết sạch sẽ, bộ hạ cũ được mình cài cắm trong đó... Miêu Nghị ngửa đầu lên trời thở dài một tiếng:

- Nữ nhân mà không có bộ dạng gì của nữ nhân cả! Chốc nữa người lựa chọn kỹ càng tuyển ra một ngàn nam nhân, yêu cầu cao một chút, để chính nàng chọn ra đối tượng ưu tú, sớm chút gả nàng cho yên chuyện!

Dương Triệu Thanh trợn mắt há mồm, đây là ý gì?

Thâm trạch đại viện, lá rụng từng mảnh, trải vàng mặt đất.

Trong lương đình, Phá Quân chậm rãi thả xuống tinh linh trong tay, nở nụ cười lạnh:

- Tây Môn a Tây Môn, người đúng là tội nhân thiên cổ của cận vệ quân!

Nói xong chậm rãi khép lại hai mắt, nước mắt từ khóe mắt khẽ trượt xuống.

Lão nhân năm đó cũng theo khơi sự, trong cận vệ quân nói ít thì không ít, nói nhiều cũng không nhiều, lâu như vậy mà vẫn chưa liên hệ được, hắn đã có thể đoán ra kết cục của Tây Môn Vô Dã.

Thành Vương Tinh, trong một tòa đại trạch viện, nơi này là tòa nhà Thành Thái Trạch đặc ý trích cấp cho tương lĩnh cận vệ quân làm nơi nghị sự.

Chính nội đường, Khúc Trường Thiên tĩnh tọa không nói, mặt dưới là hai hàng tướng lĩnh đứng thẳng, trong tay đều cầm lấy tinh linh không ngừng liên hệ với bên ngoài, đều đang liên hệ với người bên phía Tây Môn Vô Dã.

Đến cái bước này, có chút sự tình đã không cần giấu diếm những người này nữa.

Thật lâu sau, đợi đến mọi người bắt đầu buông xuống tinh linh, lại không người lên tiếng.

Khúc Trường Thiên than nhẹ một tiếng:

- Xem ra là toàn quân lật chìm.

Mặt dưới một viên tướng trầm giọng nói:

- Không lẽ năm trăm vạn nhân mã cứng đối cứng với một ngàn vạn đại quân tinh nhuệ của chúng ta mà còn thủ thắng thân quân Ngưu Hữu Đức lại cường hãn đến bực này ư?

Có người nhè nhẹ đáp lời:

- Trên chiến trường các loại tình huống bất minh rất dễ hình thành ngộ phán, ai chẳng có lúc mắc phải sai lầm.

Hắn là bộ hạ cũ cua Tây Môn Vô Dã.

Chúng nhân nhíu mày, Tây Môn Vô Dã chính là tả đốc vệ phó chỉ huy sứ sánh ngang cùng Khúc Trường Thiên a, chiến tử cũng lại thôi, còn là chiến tư trong tình thế chiếm cứ ưu thế tuyệt đối về mặt nhân số, khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy thế nào?

Nhắm mắt yên lặng hồi lâu, Khúc Trường Thiên thở ra một hơi, lại cầm lấy tinh linh báo lên trên.

Thiên cung Tinh thần điện, Thượng Quan Thanh thu lại tinh linh, gian nan nói:

- Bệ hạ, tả đốc vệ bên kia phán đoán, người bên Thái cổ hẳn đã toàn quân lật chìm.

Cao Quán mặt không biểu tình, Tư Mã Vấn Thiên trên tay cầm lấy tinh linh nhìn trái nhìn phải, thần tình Vũ Khúc đột nhiên căng chặt.

Năm trăm vạn dám cưng đối cưng với một ngàn vạn đại quân tinh nhuệ của trẫm, ha ha... Tây Môn Vô Dã nay cũng tính là lão nhân năm đó theo gót trẫm? Dọa người a!

Thanh Chủ vỗ án cười lạnh một tiếng, thần tình trên mặt có phần vặn vẹo, cái bạt tai này Miêu Nghị đánh lên mặt hắn thật là đau, đau điếng.

Tư Mã Vấn Thiên chợt lên tiếng bẩm báo nói:

- Bệ hạ, U Minh đại quân tại canh nội Tị lộ thế như che trẻ, liên tục chiếm lĩnh rất nhiều địa bàn, nhưng tình hình có phần không đúng, tựa hồ nhân mã Ti lộ không phải chiến bại, mà càng giống như cố ý nhường ra địa bàn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.