Sự khuất nhục trong lời Hạ Hầu Thừa Vũ như thế nào không cần nghĩ cũng biết, trực tiếp khiến Thanh Nguyên Tôn bị ảnh hưởng lây, thậm chí là sốc nặng, mẫu thân bị kỳ sĩ đại nhục như vậy, người làm nhi tử như hắn lại vô năng vô lực, khuất nhục cùng bi phẫn trong lòng căng tràn như muốn tán phát ra từng lỗ chân lông trên người vậy.
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Tôn nhi, nhớ lấy, nên tranh thủ thì nổ lực đi tranh thủ, nếu hi vọng mờ mịt, lấy bảo trụ tính mạng bản thân là trên hết, với bệ hạ, nương chẳng còn hi vọng gì nữa cả!
Cái nàng nói tranh thủ tự nhiên là chỉ đế vị.
Thanh Nguyên Tôn tâm lý biệt khuất đến khó chịu nói:
- Mẫu hậu, ngươi tới chỗ ta, đừng ngẩn ở trong cung chịu khổ nữa!
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Ta không đi! Ta đi chẳng phải tiện nghi tiện nhân kia, chỉ cần ta ở đây một ngày, nàng phải giam mình trong lãnh cung một ngày, ta không dễ chịu, nàng cũng đừng tưởng dễ qua!
Thanh Nguyên Tôn:
- Mẫu hậu, nàng tính là thứ gì, có thể nào đưa ra tịnh luận với ngài, không đáng chấp nhặt với nàng, ngài tới chỗ ta đi, nơi này không ai dám không tôn trọng ngài cả!
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Tôn nhi, thân phận như ta có thể đi được nơi nào! Ta nếu đi tới chỗ ngươi, bệ hạ sẽ nghĩ thế nào? Chỉ sẽ hại ngươi thôi! Đi tới chỗ ngươi rồi cũng thế, ở chỗ ngươi vẫn là do bệ hạ quyết định,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419878/chuong-3695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.