Ngưu Thiên Vương phủ, trên lầu các cao vút, Miêu Nghị lắp tay lên lan can, ngắm nhìn phương xa.
Vân Tri Thu bước lên, khoan thai đi tới sau người hắn cười nói:
- Vương gia đang nghĩ cái gì?
Miêu Nghị quay đầu, trên khuôn mặt góc cạnh phân minh đã bắt đầu để râu ngắn, thân phận hiện nay của hắn không thích hợp với bộ dạng trẻ trung tiểu bạch kiểm như trước đây.
Khí chất toàn thân cải biến không nhỏ, trong ảnh khí đã từng cua lúc trước ngầm giấu thêm một cổ khí thế lẫm nhiên, là bá khí! Không giận tự uy!
Chẳng qua khí chất cương ngạnh kia nháy mắt lại nhu hóa:
- Nghe nói lại nháo lên?
Vân Tri Thu lườm hắn một cái:
- Cái tên Nhiễm Vô Nhiễm thật sự là khiến người đau đầu, bị người nói một câu không giống nữ nhân, lại chạy lại mắng chửi người ta, còn muốn kéo người ta đánh nhau phân thắng thua, ngươi cũng không quản quản?
Miêu Nghị bật cười ha hả nói:
- Ta không quản! Chúng ta nói tốt rồi, chuyện nhà do ngươi quản!
Vân Tri Thu:
- Ai cha! Thế sao lục lén la lén lút chạy đi thoải mái lại không nói lời này?
Miêu Nghị lập tức vội ho một tiếng che dấu lúng túng nói:
- Người chạy tới không phải là vì nói cái này chứ?
Vân Tri Thu hai tay đáp lên lan can, thở dài một tiếng:
- Thất giới đại sự muốn tới đại thế giới.
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Đang yên đang lành trong tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419766/chuong-3639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.