Chương trước
Chương sau
Oanh!

Trên một tinh cầu hoang Vu, mười vạn nhân mã vừa hạ xuống, liên bị trên mười triệu nhân mã bốn phía vây quanh, đếm không hết lưu quang như mưa rên gió dữ bay đến.

Khiếp sợ, giật mình, ngạc nhiên, mờ mịt, hoang mang các biểu hiện đủ loại xuất hiện ở trên mặt đội ngũ bị bao vây, tựa hồ tất cả mọi người không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, liều mạng phản kháng, nhưng đối mặt mười triệu nhân mã vây công, đối mặt đại lượng phá pháp cung cùng bắn một lượt, tất cả bất an và phẩn nộ đều bị dìm xuống.

Người cuối cùng bị Đơn Tình một đại chuỳ đập nát đầu, Đơn Tình vứt chùy xuống đất, nhìn chỗ chiến giáp trên cánh tay bị một đao bổ rách, máu me đầm đìa, lại nhìn thi thể trước mắt, trong mắt khó có thể tin được. Lục đại tướng chậm rãi chụm đầu cùng một chỗ, Ngao Thiết lấy tinh linh ra nói:

- Nhóm thứ mười, phía sau đã không còn nữa, đã toàn bộ giải quyết xong rồi.

Mạnh Như chống kiếm xuống đất, trầm giọng nói:

- Thực lực của Hạ Hầu gia thật sự là đáng sợ, quả nhiên giấu nhiều cao thủ, nếu không phải trước đó tập hợp một nhóm phá pháp cung qua đây, lại phân một triệu người thành từng nhóm bất ngờ bao vây diệt trừ, mười triệu nhân mã của chúng ta căn bản không đánh được bọn họ!

Những người còn lại sắc mặt cũng cứng lại, mặc dù lấy ít địch nhiều, lại bị đánh lén, nhưng vẫn có người lao tới giết mấy trăm ngàn người bên này, suýt chút nữa để vài người trốn thoát, nói ra phá pháp cung trên tay mọi người cũng hơi ít một chút.

Ngao Thiết thu lại tỉnh linh trong tay

- Mọi người thu dọn một chút. Đại chấp sự lệnh chúng ta mau sớm tập kết.

Trong đạo quan, Dương Khánh nhận được tin Hạ Hầu gia một triệu nhân mã bị tiêu diệt mới lộ diện, cho người mở cửa đạo quan, đợi người của lục đạo tới chạm trán.

Hắc Thán đi quanh quan sát Hạ Hầu Thác đang ngồi trước bàn nhỏ nhắm mắt im lặng, nói:

- Lão già này cũng chả có gì đặc biệt, vô dụng quá, dễ dàng bị thu thập vậy sao. Vì sao lại có nhiều người sợ hắn như vậy?

Dương Khánh chậm rãi đi tới bên cạnh bàn nhỏ, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Thác một hồi, nói khó nghe là bên này đã nhổ tận gốc, Vương gia nếu vẫn tiếp tục động thủ đối với thế lực bên ngoài của Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia chiếm giữ thiên hạ nhiều năm như vậy huỷ diệt chỉ ở trong khoảnh khắc, hắn rất muốn xem phản ứng của Hạ Hầu Thác sau khi biết chuyện.

- Làm cho hắn tỉnh táo lại đi!

Dương Khánh nói với Diêm Tu.

Diêm Tu nhíu mày

- Chuyện này không thích hợp lắm!?

Dương Khánh nói:

- Không quan hệ gì, thuyền của hắn đã lật rồi, không thể tạo nên sóng gió gì nữa.

Diêm Tu trầm mặc, đi tới phía sau Hạ Hầu Thác, năm ngón tay bấm vào đỉnh đầu Hạ Hầu Thác, rất nhanh, từ hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng của Hạ Hầu Thác tràn ra từng làm khói đen hút vào lòng bàn tay Diêm Tu.

Đợi Diêm Tu thu tay lại, Hạ Hầu Thác cũng chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là cảnh Dương Khánh đứng chắp tay trên cao nhìn hắn đầy hứng thú, bên cạnh còn có Hắc Thán thỉnh thoảng ngó cái đầu ra.

Hạ Hầu Thác cùng Dương Khánh đối diện một hồi, sau đó ánh mắt nhìn chung quanh, phát hiện mình đã ở trong đạo quan của chính mình, mà trong đạo quan là một cảnh không bình thường, một tiệc rượu đổ nát, mà chỗ hắn ngồi. Cơ trên mặt hắn nghiêm lại, hắn tựa hồ ý thức được điều gì, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Dương Khánh, hỏi:

- Các ngươi là người của phe nào? Dương Khánh nhiều hứng thú nói:

- Nghe tiếng đại danh Thiên Ông đã lâu, chi bằng đoán một chút xem sao.

Hạ Hầu Thác quay đầu về sau nhìn về phía Diêm Tu, sau khi hắn ở bên trong thuyền tận mắt chứng kiến Diêm Tu đánh ra hắc quang trên người mình bèn nhận ra cảnh mơ hồ, ánh mắt nhìn chằm chằm Diêm Tu, gằn từng chữ:

- Ngươi là Diêm Tu bên cạnh Ngưu Hữu Đức? Các ngươi là người của Ngưu Hữu Đức, hay là luyện ngục nhân? Đúng rồi, bằng thế lực của lục đạo dư nghiệt hôm nay làm sao có thể khống chế được Ngưu Hữu Đức, các ngươi là người của Ngưu Hữu Đức! Quay đầu về sau nhìn về phía Dương Khánh.

- Thứ cho lão phu trí nhớ tồi. Ngưu Hữu Đức bên cạnh tựa hồ không có người như ngươi, ngươi là ai? Hắn nhìn thấu Dương Khánh mới là người làm chủ nơi đây.

- Có là có, chỉ là tại hạ rời khỏi Vương gia lâu rồi, gần đây mới trở về, Thiên Ông suy nghĩ một chút sẽ có ấn tượng. Dương Khánh chắp tay nói:

- Dương Khánh bái kiến Thiên Ông!

- Dương Khánh... Dương Khánh. Hạ Hầu Thác lẩm bẩm vài tiếng chậm rãi gật đầu

- Có chút quen tai. Ngưu Hữu Đức bên cạnh tựa hồ từng có người như, Ngưu Hữu Đức đâu? Nếu đã tới, vì sao không gặp mặt lão phu?

Dương Khánh:

- Vương gia trên tay còn rất nhiều đại sự phải xử lý, việc nhỏ không nhọc Vương gia pháp giá đích thân tới.

- Việc nhỏ? Ha ha!

Hạ Hầu Thác tay vỗ bàn ngửa mặt lên trời cười to, tựa hô cười ra nước mắt, hai tay chống lên bàn chậm rãi đứng lên, lắc đầu cười, nhìn chằm chằm Dương Khánh nói:

- Ngươi có thể đứng ở chỗ này nói khoác mà không biết ngượng, nói vậy chủ sự lần này chính là ngươi?

Dương Khánh mỉm cười, không phủ nhận, không thừa nhận.

- Được được được!

Hạ Hầu Thác gật đầu, rời khỏi chỗ ngồi, ở trong đại điện đi đi lại lại một hồi, nhìn hai bên hai hàng chỗ ngồi, lại nhìn chỗ mình ngồi, hỏi:

- Nhi tử của lão phu có phải đã bị các ngươi một lưới bắt hết rồi hay không?,

Dương Khánh nói:

- Đều vẫn sống, tạm thời chưa lo lắng về sự an toàn!

- Đó là vẫn còn giá trị lợi dụng.

Hạ Hầu Thác gật đầu tán thành một tiếng, lại nghiêng đầu dòm Dương Khánh nói:

- Động vào bên này, nhưng lại không động vào thế lực bên ngoài Hạ Hầu gia, xem ra các ngươi chính là vì tộc lão hội mà đến.

Dương Khánh cười nói:

- Vì sao không thể là vì ngươi tới?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.