Chương trước
Chương sau
Dương Khánh giậm chân một tiếng, hắn hiện giờ đại khái đã đoán được. Miêu Nghị đoán chừng là tấn công tộc lão hội, trong lúc đó vô ý moi ra bí mật kinh thiên là Hạ Hầu Thác còn sống, nhất thời bị dồn đến bước đường cùng, ngay cả đã hối hận cũng không được, không liều mạng cũng không xong. Hắn lắc đầu cười khổ nói:

- Vương gia, ngài hồ đồ rồi! Việc này há lại có thể vọng động, ngài trước Vì sao không thương lượng một tiếng, Hạ Hầu Thác đa mưu túc trí, có thể dễ dàng hạ thủ vậy sao, một khi thất thủ, Tộc lão hội chắc chắn sẽ rời đi mất dấu, kế tiếp chúng ta chắc chắn đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Hạ Hầu gia!

Miêu Nghị chỉ hướng Diêm Tu.

- Nếu không có Diêm Tu thần thông, tất nhiên là không năm chắc, bây giờ chúng ta chiếm tiên cơ, có gì phải do dự? Chẳng lẽ muôn bỏ lỡ cơ hội tới tay?

Dương Khánh trầm mặc, không sai, đây chính là hy vọng lớn nhất cũng là mấu chốt thành công, nhưng hắn vẫn không nhịn được than thở:

- Vạn nhất chúng ta thất thủ, Vương gia lẽ nào chưa từng nghĩ đến hậu quả của chuyện này? Miêu Nghị lạnh lùng nói:

- Bản vương cùng lắm hợp tác với Yêu Tăng, đem huyết liên cho Yêu Tăng, bản vương ngược lại muốn xem xem Hạ Hầu Thác sợ hay không sợ? Đến lúc đó lão tặc e là ngay cả chết cũng chết không an lòng!

- ... Dương Khánh hết chỗ nói rồi, ngươi nếu xằng bậy như vậy, không tiếc buông bỏ cơ nghiệp trên tay, vậy chỉ có thể coi như ta chưa nói gì.

Miêu Nghị:

- Việc đã đến nước này, chẳng lẽ tiên sinh sợ Hạ Hầu Thác từ chối?

- Nói không sợ là giả, có thể đến mức độ này còn lựa chọn được sao?

Dương Khánh cười khổ một tiếng, nhưng vẫn chắp tay nói:

- Thuộc hạ nguyện đem hết khả năng thử một lần!

- Tốt!

Miêu Nghị bỗng nhiên nhìn về phía Dương Triệu Thanh,

- Lập tức báo Thanh Nguyệt tới gặp ta!

- Vâng!

Dương Triệu Thanh lấy tinh linh ra nhanh chóng liên hệ Thanh Nguyệt.

Dương Khánh sau khi tỉnh táo lại nhìn về phía Diêm Tu nói:

- Vệ Khu dám đến, tất có nơi dựa dầm, bên ngoài khẳng định có nhân mã tiếp ứng, giữa song phương nhất định có liên hệ xác nhận an toàn, ngươi có thể thao túng Vệ Khu ứng phó được hay không?

Diêm Tu nói:

- Phía ngoài quả thật có tiếp ứng. Vệ Khu môi nửa canh giờ sẽ liên hệ một lần, điểm này không thành vấn đề.

Dương Khánh trầm giọng nói:

- Còn có Tào Mãn bên kia! Chúng ta lần này đi bắt Hạ Hầu lão tặc, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không về được, Vệ Khu mãi không về, chắc chắn khiêm Tào Mãn sinh nghi, cần phải đề cho Vệ Khu ổn định Tào Mãn. Hạ Hầu Thác bên kia không thể đánh răn động cỏ! Diêm Tu gật đầu

- Hiểu rồi!

Dương Khánh:

- Ngươi cần phải nắm rõ tình hình liên hệ giữa Vệ Khu và Tào Mãn, chờ một chút chúng ta sẽ cặn kẽ thương thảo cách để Vệ Khu ứng phó Tào Mãn, quyết không thể để cho Tào Mãn sinh nghi. Còn nữa, cần phải thăm dò cặn kẽ tình hình liên hệ giữa Vệ Khu và Hạ Hầu Thác, ta cần chi tiết cụ thể!

Diêm Tu gật đầu:

- Vâng!

Quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị, tháo xuống vòng tay trừ vật thu nhận đại quân luyện ngục.

Miêu Nghị nhận được xong, lại phất tay đưa hắn nhận lấy tháo xuống vòng tay trừ vật Diêm Tu và Vệ Khu kê cả trang bị luyện ngục đại quân cùng đưa cho Dương Khánh.

Dương Khánh nhận được thi pháp kiểm tra một hồi, phát hiện Vệ Khu quả nhiên bị bắt ở trong đó, chật vật không chịu nổi, trong lòng không khỏi thở dài, vị Vương gia này của chúng ta cũng thật to gan, đến ngày hôm nay rồi còn đánh cược toàn bộ gia sản, làm loạn cái quỷ gì chứ!

Hắn thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ thương cảm chính mình trong khoảng thời gian này hết lòng suy nghĩ đối sách với tộc lão hội, không biết hao tốn bao nhiêu tâm huyết, tốt rồi, bên này vô thanh vô tức gạt hắn làm chuyện đến mức này, đem mọi người toàn bộ dồn đến bờ vực, không cùng hắn chơi tiếp cũng không được, việc hắn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng công cốc, đây là chuyện gì chứ?

Trong chốc lát, Thanh Nguyệt bước nhanh đến. Miêu Nghị cũng không giấu diếm nàng, ngoại trừ Diêm Tu thần thông chuyện khác cũng đại khái nói qua. Thanh Nguyệt có thể nói há hốc mồm tại chỗ, người có chút bối rối, Hạ Hầu Thác chưa chết? Bắt Vệ Khu, còn muốn bắt Hạ Hầu Thác? Điên rồi sao?

Nhưng nàng cũng rất nhanh phản ứng lại, đặc biệt sao ngay cả Vệ Khu cũng động tới, còn có đường lui sao?

Nàng ánh mắt phức tạp nhìn Miêu Nghị, trong lòng gào thét một tiếng, Vương gia, ngươi đừng chơi như vậy chứ, mọi người vừa mới vui vẻ vì chiếm được chút quyền lợi, cũng còn chưa hạ nhiệt, người lại muốn cá cược toàn bộ gia sản lớn như vậy, lẽ nào mạo hiểm làm chuyện không chắc chắn vậy sao, người cũng quá là bốc đồng rồi!?

Thanh Nguyệt cuối cùng cắn răng chắp tay nói:

- Vương gia. Thanh Nguyệt năng lực có hạn. Sợ làm hỏng đại sự của Vương gia, xin Vương gia tự mình thống lĩnh!

Trong lòng nàng đang nói thầm, việc này nếu như thất thủ, ta không kham nổi trách nhiệm này đâu.

Miêu Nghị nói:

- Cũng không phải muốn ngươi thống lĩnh, ngươi chỉ để ý đốc thúc tốt năm triệu thân quân, một khi cần đến các ngươi, cho dù thấy cái gì, cần phải đảm bảo không thể xảy ra nhiều loạn. Ngươi chỉ cần nghe theo Dương tiên sinh này điều khiển là được!

Hắn chỉ vào Dương Khánh.

Thanh Nguyệt không khỏi nhìn về phía Dương Khánh, sớm đã phát hiện bên cạnh Miêu Nghị có vị này xuất quỷ nhập thần, vẫn mang mặt nạ không chịu lộ mặt, cũng không biết là người nào. Nàng chắp tay nói:

- Vâng! Chợt lại hướng Dương Khánh chắp tay,

- Bái kiến Dương tiên sinh, nghe theo pháp chỉ của Vương gia nghe Dương tiên sinh điều khiển!

Dương Khánh chắp tay đáp lễ

- Làm phiền tả đô đốc!

Việc liền quyết định như vậy, việc này không thể chậm trễ, mấy người vội vã rời đi, chỉ còn lại Dương Triệu Thanh ở bên cạnh Miêu Nghị yên lặng không nói gì trong lòng căng thẳng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.