Hai người gật đầu, theo Dương Triệu Thanh bay về phía cửa hang kia, đồng thời không quên quan sát chung quanh.
Rất nhanh, ba người lần lượt đi ra, cửa động bằng kim loại âm âm khép lại.
Vệ Khu ánh mắt nhìn về phía hai người vừa phái đi vào, hỏi:
- Thế nào?
- Bên trong có động thiên khác... Hai người nhanh chóng đem tình hình bên trong báo cáo.
Vệ Khu nghe xong ánh mắt loé sáng, Ngưu Hữu Đức trên tay lại có tự thành nhất giới bảo vật, thật là vẫn còn long tộc tồn tại, xem ra chuyện này. Ngưu Hữu Đức còn giấu không ít con bài chưa lật ra.
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Thế nào, ta không có lừa gạt tiên sinh chứ!? Vệ Khu nhìn chằm chằm cửa kim loại nói:
- Bảo vật này quả là hiếm thấy, Vệ Khu hiểu biết nông cạn lại chưa thấy qua, xem ra quả thật là thứ tốt.
Miêu Nghị lại không thấy có chút kỳ quái nào đối với lần này, nếu là trước đây ở tiểu thế giới hắn chắc luôn cho là đồ của đại thế giới mới là tốt nhất, ước đoán tu sĩ tiểu thế giới cũng nghĩ vậy, sau khi hắn quen thuộc hiểu được đại thế giới xong mới phát hiện căn bản không phải như vậy, tiểu thế giới cũng có ưu thế của tiểu thế giới, đừng thấy tiểu thế giới nhỏ bé, trên thực tế so với đại thế giới mà nói, bất luận công pháp tu hành hay là gì, đều có thể nói là tinh tuý tập trung.
Mà Linh Lung bảo tháp trước mắt lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419642/chuong-3579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.