Trở về, đi tới cửa nghĩa trang Tô Vận vô thức quay đầu liếc nhìn, chạm ánh mắt của nam nhân kia, nàng đã không phải lân đầu phát hiện người nam nhân kia, cũng không coi ra gì, chỉ coi là người Miêu Nghị phái tới giám sát nàng bằng không lẽ nào lại tùy tiện xuất hiện ở nơi này.
Tô Vận cũng chỉ là liếc nhìn, sau đó cũng không nhìn nữa, trở về nghĩa trang việc đầu tiên là quét lá rụng chung quanh lăng mộ Hạo Đức Phương.
Hai Thạch tượng đem theo hai người dưới cũng chỉ đưa Tô Vận đưa đến cửa nghĩa trang, cũng không đi vào, chỉ canh giữ ở bên ngoài.
Thạch tượng cũng chú ý tới người đứng bên bờ sông, nhíu chân mày lại, lắc mình bay tới, trên dưới quan sát người dưới tàng cây, trầm giọng nói:
- Người nào?
Nam tử kia cười nhạt nói:
- Ta.
Thạch tượng khẽ ngây người, nhận ra là Dương Khánh, cười chắp tay:,
- Hóa ra là Dương tiên sinh. Người này chính là Dương Khánh. Dương Khánh hỏi:
- Vương phi trở về chưa?
- Ừ, đã trở về. Thạch tượng gật đầu. Dương Khánh hỏi:
- Các ngươi ở chỗ này là?
Thạch tượng cười nói:
- Lào bản nương... Vương phi để chúng ta tạm thời ở chỗ này nghe ngóng.
Dương Khánh cười một tiếng, hắn biết chuyện lão nhân phong vân khách sạn khi không có người ngoài vẫn xưng hô như cũ đôi với Vân Tri Thu “Lão bản nương“.
Không có chuyện gì. Thạch tượng khách sáo hai câu cũng trở về cửa nghĩa trang canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419575/chuong-3547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.