Miêu Nghị thở dài:
- Ngươi nói bản vương đều hiểu, nhưng nếu nàng cứ nhất quyết muốn đi theo Hạo Đức Phương ta có thể làm sao được chứ, ta cũng không thể cột nàng ta lại!?
Dương Khánh nói:
- Thuộc hạ có kế này không biết có thể thành hay không, nhưng có thể thử một lần, Tô Vận vì tình nghĩa với Hạo Đức Phương mà sống, chi bằng lại lấy Hạo Đức Phương.
Nghe xong, Miêu Nghị mắt sáng lên, khẽ vuốt cầm.
Vương phủ ba trăm dặm phía nam, núi hoang rừng sâu, suối như dải lụa, núi thoải như đôi.
Trong núi có một tòa nghĩa trang. Hạo Đức Phương di thể được chôn cất ở trong mộ chủ này, những nấm mồ còn lại là Hạo gia trên dưới, sau đại chiến thi thể còn có thể thu nhặt của Hạo gia đều được góp nhặt mang qua đây an táng, tất cả lớn nhỏ mấy trăm người.
- Thanh sơn vân như trước, chỉ có thêm mộ mới.
Nghiêm Tiểu đứng ở trước bia mộ của Hạo Đức Phương, người mất nhưng dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn, người sống lặng im im lặng.
Một bên, Tô Vận dung nhan khuynh thành, toàn thân vận áo trăng, tóc dài xõa ngang vai bay bay theo gió, nhìn về phía bia mộ ánh mắt tràn đây đau thương.
- Ngươi có khỏe không?
Nghiêm Tiếu chợt chậm rãi quay đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi một tiếng.
Tô Vận hơi phục hồi tinh thần lại.
- Ngươi yên tâm, ta còn có giá trị lợi dụng đối với bọn họ, bọn họ không dám gây khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419563/chuong-3541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.