Chương trước
Chương sau
Rốt cục nàng cũng ý thức được, phu quân đã nhìn ra chút đầu mối.

Kỳ thực trong lòng nàng hiểu rõ, người một nhà sống dưới một mái nhà, hai bên đều quá hiểu nhau, bất cứ dị thường nào cũng có thể phát hiện ra, biết sớm muộn để lộ đầu mối, chỉ có điều không ngờ phu quân lại đột nhiên làm khó dễ. Tình hình này, nàng có chút hoài nghi phu quân có phải đã sớm nhận ra điều gì hay không, không giống như là vừa mới phát giác.

Nếu là chuyện gia đình, chuyện như vậy biết cũng không có gì, then chốt là bối cảnh của phu quân khiến nàng sợ, không chừng sẽ mang đến họa diệt môn cho toàn bộ gia tộc Hoàng Phủ. Hoàng Phủ Đoan Dung tận lực bình tĩnh nói:

- Có thể có quan hệ gì chứ, miền cưỡng coi là bằng hữu thôi!.

Ngọ Ninh:

- Rốt cuộc là quan hệ gì? - Không biết chàng nói vớ vẩn cái gì! Hoàng Phủ Đoan Dung giả bộ tức giận, đứng dậy rời đi. Vút! Đao ảnh lóe lên. Ngọ Ninh đưa tay hoành đao ngăn ở cửa ra của đình, chặn phía trước Hoàng Phủ Đoan Dung, phu thê hai người mắt đối mắt với nhau.

Sau một hồi lâu, Hoàng Phủ Đoan Dung sắc mặt dần dần trắng bệch, chậm rãi lui về bên cạnh bàn ngồi xuống.

- Chàng muốn như thế nào? Bẩm báo thiên đình, đẩy mẹ con thiếp vào chỗ chết?

Ngọ Ninh đứng dậy xoay người, mũi đao chỉ về lông mày của Hoàng Phủ Đoan Dung, lạnh lùng nói:

- Nói, quan hệ thế nào?

Hoàng Phủ Đoan Dung cười thảm nói:

- Chàng đã đoán được rồi, cần gì phải hỏi thiếp? Ngọ Ninh cắn răng nghiến lợi nói:

- Là Ngưu Hữu Đức ép phải không? Hoàng Phủ Đoạn Dung một tay đẩy đao của hắn ra, đột

nhiên đứng lên, tiến tới trước mặt hắn, giáp mặt, vẻ mặt bất cần nói:

- Là hai bên đồng lòng, là nữ nhi chàng tự nguyện! Ngưu Hữu Đức vừa đến thiên nhai hai người liền trở thành tình nhân, nhưng không còn cách nào khác, Nhu Nhu bối cảnh ở đây, phụ thân nó bối cảnh lại thần bí khó lường, nó không dám nói cho trong nhà, sợ phụ thân nó sẽ giết nó, chàng hài lòng chưa?

Vút! Ngọ Ninh vung đao cắm vào mặt đất, ám kình phát ra mặt đất nứt nẻ, từ trung tâm đỉnh vết nứt tràn ra như mạng nhện.

Nắm chuôi đao tay đang run rẩy, Ngọ Ninh thống khổ vùi đầu nói:

- Nếu sớm biết như vậy, vì sao không cho Ngưu Hữu Đức ở rể?

Hoàng Phủ Đoan Dung phất tay ngón tay hướng ngoại giới.

- Ngươi nhìn thành tựu của hắn ngày hôm nay đi, một đời kiêu hùng, ngươi cảm thấy hắn đồng ý ở rể sao?

Ngọ Ninh vẻ mặt khổ sở nói:

- Vậy nên tách bọn họ ra!

- Tách ra?

Hoàng Phủ Đoan Dung gần như ghé vào lỗ tai hắn kêu:

- Bọn họ không phải chưa từng chấm dứt, mà là không thể chấm dứt được, giờ tách ra cũng đã muộn rồi, nín nhịn nhiều năm như vậy, ta đã sớm chịu đủ rồi nêu việc đã rõ

ràng, ta không sợ nói thẳng cho chàng biết, ta sớm đã tiết lộ không ít bí mật của Quân anh hội cho Ngưu Hữu Đức, chàng muốn mật báo thì cứ đi đi!

Mặt đất rung động vì đao cắm xuống khiến Hoàng Phủ Quân Nhu trong phòng sợ chạy ra, vừa thấy cảnh trong đình. Hoàng Phủ Quân Nhu kinh ngạc đi tới nói:

- Phụ thân, mẫu thân, hai người làm sao vậy?

Hoàng Phủ Đoan Dung đẩy Ngọ Ninh ra, đi nhanh tới, kéo tay nữ nhi rời đi, việc đã đến nước này, chi bằng trực tiếp cho hắn thấy rõ chân tướng, vừa là nhìn rõ phu quân có phải kẻ lang tâm cầu phế, vừa là nhìn rõ Ngưu Hữu Đức có phải là thật lòng đối với nữ nhi của nàng, nguyện vì nữ nhi của nàng trả giá nhiều như thế nào.

Ngọ Ninh cụt hứng ngồi xuống, tinh thần chán nản.

Có một số việc Hoàng Phủ Đoan Dung cũng không biết, Hoàng Phủ Đoan Dung ở Hoàng Phủ gia thất thế cũng ảnh hưởng đến hắn, nếu là trước đây, nhiệm vụ mạo hiểm của Ảnh Vệ chắc là sẽ không đến lượt hắn, hắn chỉ làm những nhiệm vụ chủ yếu. Bây giờ, tầm quan trọng của Hoàng Phủ Đoan Dung ở Hoàng Phủ gia giảm xuống, tác dụng của hắn ở Hoàng Phủ gia cũng giảm xuống. Vì vậy nhiệm vụ mạo hiểm lại giao cho hắn.

Ngọ Ninh lặng yên rời khỏi Hoàng Phủ gia, đến khi Hoàng Phủ Đoan Dung trở ra, toàn bộ Hoàng Phủ gia cũng không tìm thấy bóng người của Ngọ Ninh, thủ vệ nói Ngọ Ninh đi rồi, đi đâu không biết, Hoàng Phủ Đoan Dung liên hệ Ngọ Ninh cũng không liên lạc được.

Bởi vậy, Hoàng Phủ Đoan Dung cực kỳ lo lắng, lẽ nào Ngọ Ninh thật muốn bán đứng mẹ con nàng? Không khỏi vì hành động bốc đồng lúc trước hối hận, hẳn là đánh chết cũng không thừa nhận.

Hoàng Phủ Quân Nhu đã biết chuyện từ mẫu thân, nàng là nữ nhi nhưng lại hết lòng tin phụ thân sẽ không bán đứng họ.

Một hồi kinh biến, mặt nào cũng kéo theo không ít chuyện, thời buổi rối loạn. Nam Quân Cảnh Nội không biết bao nhiều gia đình vui buồn tan hợp.

Mùa mưa của Hạo Vương tinh tựa hồ dài hơn, đứng ở trên lầu cao nhìn ra xa Miêu Nghị nhìn về phía mưa phùn lất phất, không biết năm đó Hạo Đức Phương có phải cũng thường đứng ở chỗ này thưởng thức cảnh vân vụ mờ mịt, như thơ như hoạ.

Thu hồi tinh linh trên tay, lại lấy ra một tinh linh khác triệu hoán Dương Triệu Thanh.

Dương Triệu Thanh nhanh chóng đi tới, hành lễ nói:

- Đại nhân!

Miêu Nghị nghiêng đầu đem chuyện Hoàng Phủ Đoan Dung mẫu nữ muốn tới vùng tinh cầu phụ cận nói cho hắn, để Dương Triệu Thanh sắp xếp người có thể tin được âm thầm bảo hộ.

Ngọ Ninh biến mất cuối cùng cũng làm cho lòng tin của Hoàng Phủ Đoan Dung dao động, không thể không nói chuyện này cho Miêu Nghị, Miêu Nghị để các nàng đến phụ cận tránh một thời gian, biểu thị việc này để hắn xử lý.

Dương Triệu Thanh nhắc nhở.

- Đại nhân, lúc này qua lại thân thiết cùng Quần anh hội.... Có phải nên suy nghĩ thêm?

Ngụ ý là việc đã quá nhiều rồi.

Miêu Nghị lắc đầu cười khổ nói:

- Nguyên do một lời khó nói hết, nói chung Hoàng Phủ Quân Nhu kỳ thực sớm đã là nữ nhân của ta, việc này rất có thể sẽ bại lộ...

Hắn đại khái nói qua tình hình, bao gồm cả chuyện Hoàng Phủ Đoan Dung trong phút bốc đồng lỡ lời nói ra trước mặt Ngọ Ninh, cũng chỉ rõ Ngọ Ninh có thể là người của Ảnh Vệ.

Đương nhiên, hắn cũng cảnh cáo, nói Vân Tri Thu không biết việc này, đê hắn đừng tiết lộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.