Chương trước
Chương sau
Thanh Nguyệt lập tức ra lệnh. Một đám nhân mã nhanh chóng giương phá pháp cung, nhắm ngay vào đám nữ nhân này, đáng sợ đến mức những nhân mã tạm giam của Bàng hệ nhanh chóng tránh xa

- Đại đô đốc... Đám nữ nhân kêu rên cầu xin tha mạng

- Bắn cung! Thanh Nguyệt kiên quyết hạ lệnh, so với Miêu Nghị

còn kiên quyết hơn, đều là nữ nhân nàng ta không muốn thấy những nữ nhân mất mặt này.

Rầm rầm rầm, một dải tên vút bay, tiếng kêu thảm thiết bị tiêng âm âm lấn át, đám giai nhân tuyệt sắc toàn bộ hóa thành huyết vụ, có chiến giáp kim loại phấp phới bay.

Đám tuyệt sắc giai nhân cứ như vậy mà chết hết, nhân mã hai bên không ít người đau lòng, đáng tiếc, tiếc thương,đau lòng đến không chịu được, nhìn về phía Miêu Nghị ánh mắt giống như đang nhìn quái vật. Lộc Long thậm chí hoài nghi, người này lộ ra vẻ giữ mình trong sạch không phải là vì để Tiếu Tiếu tiểu thư nhìn thấy chứ? Đến mức đó sao, thu nạp vài mỹ nhân Bàng Soái chắc chắn sẽ không nói gì, phải giết hết thế sao, thực sự không được thì thưởng cho các huynh đệ phía dưới cũng được.

- Thanh Nguyệt vây tay để cho phía dưới thu cung, sau đó nhanh chóng chắp tay về phía Miêu Nghị, tỏ vẻ phục mệnh.

Miêu Nghị thần tình hờ hững, trong lòng hắn biết rõ những người này gả cho Hạo Đức Phương chưa chắc là có bao nhiều cảm tình đối với Hạo Đức Phương, nói cho cùng đều là tìm con đường sống, hy vọng có thể sống khá hơn một chút, làm thiếp của Hạo Đức Phương cũng là làm thiếp, làm thiếp của người khác cũng là làm thiếp, hắn làm như vậy thì không công bằng đối với những nữ nhân này.

Đổi lại là người thường, hắn e rằng sẽ mắt nhắm mắt mở, đề lại chút thể diện cho Hạo Đức Phương, không cần thiết phải khiến hắn nhục nhã hơn nữa.

Hắn hạ lệnh giết những nữ nhận này rõ ràng là máu lạnh làm chuyện xâu, nhưng lại khiến cho đám người Nam Cung Như Ngọc nhìn mình với ánh mắt kính phục.

- Lộc tướng quân, thật ngại quá, làm mất nhã hứng của các huynh đệ rồi, nhưng cũng xin hãy thông cảm, Hạo Đức Phương dù sao trước cũng là đồng minh của ta, ta phải để lại chút thể diện cho hắn!

Miêu Nghị vừa nói vừa phất tay về bốn phía.

- Những chiến lợi phẩm khác đều là của các ngươi, chúng ta không lây một xu! Hắn nói như vậy, Lộc Long trong lòng cũng thư thái hơn một chút, có lời này hắn cũng dê thông báo với phía dưới, liên ha hả cười nói:

- Đại đô đốc nếu đã nói như vậy, Lộc mỗ còn có thể nói gì đây, quyên đương những nữ nhân này đều bị Đại đô đốc thu nhận rồi.

Miêu Nghị nói:

- Vậy ta xin thất lễđi trước, Lộc tướng quân xin sớm dọn dẹp chiến trường, sau đó tức tốc công phá sào huyệt của Hạo Đức Phương, diệt trừ tận gốc dư nghiệt của Hạo Đức Phương.

Đây là nhẹ nhàng mà sống, sào huyệt của Hạo Đức Phương chắc chắn không có gì chống đỡ lại, nói không chừng còn có thể giao nộp ra nhiều thứ tốt hơn, Lộc Long đương nhiên không có gì là không vui, cau mày nói:

- Đại soái có lệnh, lệnh bên này sau khi kết thúc hoả tốc hồi binh chi viện.

Miêu Nghị:

- Bàng soái bên đó ta tự đi chi viện, không cần ngươi nhọc lòng.

Hắn vừa nói vừa móc ra tinh linh liên hệ Bàng Quán.

Nghe nói đích hệ nhân mã bên này của Hạo Đức Phương toàn bộ đã bị tiêu diệt. Bàng Quán vô cùng vui vẻ nên cũng không để Lộc Long đến sào huyệt của Hạo Đức Phương. Hạo Đức Phương bên này bị diệt, tàn quân ở lại giữ sào huyệt e là đã sớm thu sạch đồ đạc chạy rồi, nào còn gì sót lại, hơn nữa nơi khác binh lực không đủ, cần gấp nhân mã đi chi viện, còn như bên này có mấy triệu tinh nhuệ của Ngưu Hữu Đức đủ để ứng phó tất cả, an toàn hơn so với Lộc Long.

Lộc Long sau khi nhận lệnh liền cùng Miêu Nghị xã giao vài câu, rồi việc ai nấy làm.

Miêu Nghị thu nạp nhân mã nhanh chóng đi vào tinh môn đã khai thông, tức tốc tiến vào khu vực Dân Quý.

Trong quân trại, Miêu Nghị lần nữa công bố ý đồ chiến lược mới, cũng là chiến lược cuối cùng của trận chiến này.

Mục đích thực sự của đại quân xuất U Minh rốt cục cũng bại lộ, có thể khiến đám người Hoành Vô Đạo khiếp sợ, chí khí của đại đô đốc thật sự là kinh người khẩu vị càng khiến người ta khiếp sợ, làm dấy lên từng hồi khuyên can, kết quả vẫn bị Miêu Nghị nói vài ba câu mà im lặng hết, đã vậy mắt kẻ nào cũng sáng lóng lánh, không kìm nổi sự hứng thú.

- Nguyện tuân theo hiệu lệnh của Đại đô đốc Đám người của Hoành Vô Đạo cùng chắp tay hét lên, chỉ còn thiếu bội phục mà quỳ sát đất, sách lược liên hoàn bẫy trong bẫy này thật sự khiến người ta thán phục, thủ đoạn như vậy đương nhiên có thể nhanh chóng quật khởi.

- Cái gì?

Khấu Thiên vương phủ, Khẩu Lăng Hư thất kinh, la thất thanh.

Đường Hạc Niên lần nữa gật đầu xác nhận

- Đại quân U Minh chính là viện binh của Bàng Quán, Hạo Đức Phương thân quân trúng kế, toàn quân bị diệt!

Khấu Tranh cười nhạt nói:

- Náo loạn nửa ngày hóa ra là cùng Bàng Quán diễn kịch, ta tự hỏi hắn làm sao suốt dọc đường thế như chẻ tre, Hạo Đức Phương thả cho đi. Bàng Quán làm bộ, làm sao có thể không thuận lợi! Sợ là tình hình quân doanh hai bên hắn đều nắm trong lòng bàn tay, thêm Bàng Quán phối hợp, chẳng trách biết trước địa điểm quyết chiến, cái gọi là đánh bại một trăm triệu nhân mã đúng là trò cười!

Khấu Lăng Hư ngửa mặt lên trời than thở.

- Hạo Đức Phương đại thế đã qua trong giọng nói tràn đầy bi thương, không ngừng lắc đầu.

Trong thiên đình ly cung, Thanh chủ nổi trận lôi đình, một quyền lật đô tinh đô la bàn, tức giận nói:

- Tặc tử, dám trái ý trẫm lừa gạt trẫm!

Mấy vị tâm phúc đại thần im miệng không nói gì, thật là nằm mơ cũng không nghĩ tới, náo loạn nửa ngày Ngưu Hữu Đức hóa ra lại là người của Bàng Quán, thật ra nếu nói ra tựa hồ cũng không có gì lạ, Bàng Quán dám tạo phản Hạo Đức Phương có thể kéo theo đại quân U Minh kỳ quái vậy sao?

- Ngươi còn dám nói hắn không có lòng không thần phục, còn dám nói là trẫm ép? Thanh chủ quay đầu chỉ vào mùi Phá Quân thoái mạ. Phá Quân không lời chống đỡ. Nhưng Cao Quan lại đột nhiên chắp tay nói:

- Bệ hạ bớt giận, bây giờ không phải là lúc tức giận, kỳ thực chuyện này nói ra lại là chuyện tốt!

- Chuyện tốt! Thanh chủ lập tức chỉ về hướng Cao Quan, phân mộ quát:

- Ngươi đầu óc có vấn đề hả? Thiên hạ đều biết ý chỉ của trẫm. Thiên hạ đều biết trẫm bị tặc tử đùa bỡn, trầm con đâu thể diện?

Cao Quan bình tĩnh nói:

- Trận chiến này. Bàng Quán thực lực bị hao tổn, bệ hạ có thể liên hệ Cung Thiên Thu cùng họ Vũ Văn Xuyên, lệnh cho hai người tiêu diệt Bàng Quán cùng Ngưu Hữu Đức. Hạo Đức Phương đã suy sụp, hai kẻ đó không có người thân nào, chắc chắn rất vui lòng trở thành Đằng Phi và Thành Thái Trạch thứ hai, làm sao có thể không vì bệ hạ quên mình phục mệnh! Bọn họ đánh tới đánh lui cũng là đang giúp bệ hạ hoàn thành kế sách phân hoá nam quân, bệ hạ không cần tốn nhiều sức mà đạt được mục đích, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?

Tư Mã Vấn Thiên lập tức chắp tay nói:

- Thần tán thành!

- Thần tán thành! Đám người Phá Quân cũng chắp tay hưởng ứng.

Thanh chủ ngây ra một chút, chợt cười ha ha.

- Được! Thượng quan, truyền ý chỉ của trầm cho Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.