Hắn thu tinh linh lại, chả thèm để ý tới nữa luôn. Đùa kiểu gì vậy, mọi chuyện đã tới nước này, làm gì có chuyện Miêu Nghị tha thứ cho kẻ ngăn cản kê hoạch của mình.
Ở bên kia, sắc mặt già nua của Vũ Văn Xuyên ở tỉnh không lúc xanh lúc trắng, nhưng ánh mắt đầy độc ác, bị đống lời dọa nạt của Miêu Nghị làm tức đến mức mặt cũng rúm ró cả lại. Vũ Văn Xuyên đã khách khí gọi Vũ Văn Xuyên hai tiếng lào đệ, ai ngờ Miêu Nghị lại chẳng thèm nể mặt như vậy.
Nhưng mà có một số việc vẫn phải khuất phục hiện thực, nếu thật sự chọc Ngưu Hữu Đức tức đến mức Vung binh đánh đuổi, khiến thực lực của mình bị giảm sút vô cùng thì e là tính toán nhỏ của y sẽ bị phá hỏng mất, quan trọng là tên điên Ngưu Hữu Đức này có thể sẽ nói gì làm đấy. Hạo Đức Phương và Bàng Quán bên kia Ngưu Hữu Đức có thể chọn một trong hai bất cứ lúc nào, tự do hơn y rất nhiều.
Vừa nghĩ tới việc Miêu Nghị chỉ dựa vào năm mươi triệu nhân mã là có thể nhanh chóng đánh tan một trăm triệu đại quân của họ Bàng, sức chiến đấu này khiến y không thể không nghĩ tới hậu quả nếu chọc giận Miêu Nghị. Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, suy cho cùng thì cũng chỉ giúp Ngưu Hữu Đức ngăn cản một ít truy binh thôi mà, chẳng phải chuyện to tát gì cho lắm. Vũ Văn Xuyên căng khuôn mặt già nua lên, hạ lệnh:
- Lập tức điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419478/chuong-3499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.