Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị chậm bước qua, đối mặt với y:

- Văn huynh, ta chỉ hỏi huynh một câu, sau khi suy nghĩ kĩ càng hãy trả lời, huynh là người của đại quân U Minh hay là người của Thiên Đình?

Văn Trạch sửng sốt một chút, chợt cả giận mắng:

- Ngưu Hữu Đức, Thiên Đình đối xử với ngươi không tệ, không có sự nâng đỡ của bệ hạ, sao ngươi có thể trở thành U Minh Tổng đốc như bây giờ, sao lại có thể nói ra câu đại nghịch bất đạo như vậy? Đại quân U Minh chẳng lẽ không phải là một phần của Thiên Đình ư?

Miêu Nghị quay đầu đi, lạnh lùng buông một câu:

- Ngôi miếu nhỏ U Minh Tổng đốc phủ của ta không chứa nôi những đại thần như các ngươi, đại quân ta đang cần đầu tế cờ đây!

Cửa lao mở ra, vài thủ vệ vọt vào như hổ như sói, vung đao chém vài phát, những người này đã bị áp chế pháp lực, sao có thể ngăn được?

Trong tiếng kêu thê lương, Văn Trạch tay đầy máu tươi giầy giụa bò dậy từ mặt đất, nắm lấy cửa lao gào lên:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi muốn tạo phản, chắc chắn không được chết tử tế.

Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, khi ngà vào vùng máu, kết thúc cuộc đời này, cảnh tượng cuối cùng hiện lên trong đầu Văn Trạch là khi uống rượu rồi xưng huynh gọi đệ với Miêu Húc ở ngự viên năm xưa.

Miêu Nghị ra khỏi địa lao, ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu cũng là cảnh tượng nâng chén nói chuyện vui vẻ với Văn Trạch ở ngự viên năm xưa, rồi hắn thở dài một hơi, ánh mắt trở nên dứt khoát, nhanh chân rời đi.

Trong loạn quân, Lý An miệng mũi đầy máu tứ chi chăng còn sức lực, mũ giáp đeo trên cổ, búi tóc ở trong tay Hạo Đức Phương.

Dưới sự vây chặt của thân quân, Hạo Đức Phương điên cuồng giết chóc, bắt giặc phải giết Vua, lão lao thẳng tới mục tiêu, sau trận ác chiên cuối cùng cũng đối đầu với Lý An.

Lý An nào phải đối thủ của lão, cuối cùng cũng bị Hạo Đức Phương đánh trọng thương, rơi vào tay Hạo Đức Phương, ánh mắt vô định nhìn Hạo Đức Phương nở nụ cười thê lương.

- Cẩu tặc! Bản Vương không đối xử bạc bẽo với ngươi, ngươi lại dám phản bội ta!

Hạo Đức Phương máu me đầy người túm chặt Lý An gào lên, cũng không hỏi vì sao y phản bộ, giơ đao chém xuống vô cùng quyết đoán, trực tiếp chặt đứt đâu Lý An, cầm trong tay, gào lên:

- Nghịch tặc Lý An đã mất đầu!

Phản quân mất chỉ huy nhất thời đại loạn, thế lại yếu, nhanh chóng thất bại.

Hộ vệ quanh thân vẫn đang liều mạng chém giết, ánh mắt lạnh lẽo của Hạo Đức Phương quét khắp bốn phía, hiện giờ lão đã rõ tại sao lại xuất hiện tình trạng phản bội tập thể. Hạ Hầu gia nhúng tay vào, khiến lão không rét mà run, cái tên người của Hạ Hầu gia này đã nằm vùng cạnh lào bao nhiều năm rồi, bằng không làm gì có chuyện có thể khống chế cả nhánh thân quân của lão chỉ trong khoảng thời gian ngắn trong tình trạng lão chẳng chút phát hiện? Nếu ngày nào đó vừa hay chỉ có mỗi cánh nhân mã này bảo vệ lão, một khi muốn đưa lão vào con đường chết thì e là lão chạy trời không khỏi nắng!

Mọi chuyện đã tới nước này, Nam quân cảnh nội liên tiếp xảy ra chuyện, mấy người Khấu Lăng Hư cũng bị Hạ Hầu gia kìm kẹp, Hạ Hầu gia lần này nhất quyết dồn lão vào chỗ chết, lão không hiểu tại sao Hạ Hầu gia lại phải làm thế? Cho dù hai bên có xung đột gì thì trước giờ chưa bao giờ chạm vào điểm mấu chốt, tại sao lại tới nông nổi này, làm thế thì Hạ Hầu gia có lợi ích gì? Chẳng lẽ người nhà lão đã làm gì đắc tội với người ta mà lão không biết?

Lão biết rõ, hiện giờ đám người Khấu Lăng Hư ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, trong khoảng thời gian ngắn đừng hi vọng bọn họ sẽ trợ giúp. Hi vọng duy nhất hiện giờ chính là Thiên Đình bên kia, Thanh Chủ sẽ không trơ mắt mặc kệ thế lực lớn như vậy cầu kết với Hạ Hầu gia

- Vương gia, tin vui!

Tô Vận bên cạnh, cả người cũng đầy máu báo tin vui:

- Thiên Nhai các nơi đã tuyên bố tin chính thức, Thiên Đình đã lệnh cho Ngưu Hữu Đức dân đại quân U Minh xuất kích, trợ giúp Vương gia bình diệt Bàng tặc!

Hạo Đức Phương quét mắt nhìn nhân mã Xung quanh một chút, thêm cả phản quân, thân quân lão mang tới đã tôn thất khoảng năm triệu, bị phản quân dở trò, đánh từ trong ra, trở tay không kịp, chưa kịp đột phá vòng vậy đã bị đại quân của Bàng Quán vây thật chặt, bây giờ chỉ còn cách kiên trì tử thủ, tranh thủ thời gian.

- Hi vọng tới kịp.

Hạo Đức Phương bình tĩnh nói.

Đúng lúc này, Miêu Nghị đột nhiên truyền tin tới. Hạo Đức Phương lây tinh linh ra hỏi:

- Đại đô đốc có gì chỉ giáo?

Miêu Nghị: Ta đã phụng thiên chỉ gấp rút tiếp viện cho Vương gia, xin Vương gia hầy kịp thời thông báo cho quân bộ các nơi để tránh khỏi việc xảy ra hiểu lầm.

Hạo Đức Phương. Làm phiền rồi.

Miêu Nghị: Vương gia phải kiên trì!

Mà chiến cuộc dần trở nên bất lợi với Bàng Quán bên này.

Sức chiến đấu của thân quân Hạo Đức Phương mạnh mẽ tới mức Vượt qua dự liệu của Bàng Quán, phản quân trong thân quân đã Sáp bị diệt sạch, mà chiến tổn của lão bên này cũng gần đạt tới con số mười triệu nhân mã.

Hơn nữa tám mươi triệu thân quân ở sào huyệt của Hạo Đức Phương đang dốc toàn lực, mạnh mẽ tấn công, thế như trẻ che, đã liên tục đánh tan mây nhánh đại quân ngăn cản của lão, đang lao thẳng về phía này.

Càng nguy hiểm hơn là, Hạo Đức Phương bên này đã biết Thanh Chủ lệnh cho đại quân U Minh nhanh chóng tiếp viện, Bàng Quán bên này không thể không biết chuyện, cho dù Đoạn Xuân Nhi bên kia không ngừng động viên, nhưng lão vẫn không thể yên lòng.

Vừa nhận được tin tức, lão tính lấy tinh linh ra liền lạc với Miêu Nghị, ai ngờ Miêu Nghị lại chủ động liên lạc với lão trước, thông báo: Đại soái. Thanh Chủ đã lệnh cho ta dẫn đại quân tiêu diệt nhân mã Mão Lộ!

Bàng Quán nghe vậy hãi hùng khiếp vía, vội hỏi con rể, con có ý gì?

Miêu Nghị: Nhạc phụ đại nhân chớ sốt ruột, nghe Thanh Chủ thì ta chẳng có chút lợi ích nào, sao có thể tuân lệnh được chứ! Mà để trận chiến này tiếp tục không phải là kế lâu dài, con rể có một kế có thể một lần diệt gọn, nhạc phụ đại nhân bên kia cần phải tranh thủ cho con thời gian một ngày, đồng thời kịp thời thông báo quân tình các nơi cho

Nghe xong kể sách của Miêu Nghị mắt Bàng Quán lòe sáng, than thở với Trần Hoài Cửu:

- Quả là danh bất hư truyền, con rể kia của ta quả là tướng tài năng chinh thiện chiên, quả thật Tiếu Tiếu không gả cho sai người mà!

- Trần Hoài Ngửu ngạc nhiên, chẳng hiểu sao lão gia lại bỗng nhiên nói vậy?

Bàng Quán đã nhanh chóng thúc giục:

- Mau thông báo xuống dưới, những cánh quân của ta khi gặp đại quân U Minh chỉ được phép bại không được thắng, sắp xếp một màn quân ta có vẻ như không đánh lại rồi quay lại đuổi theo để giúp con rể ta đánh lạc hướng kẻ địch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.