Trên lương đình trên đỉnh núi, Bàng Ngọc Nương và Quảng Mị Nhi chẳng còn hứng thú, ngồi trên đỉnh núi ngắm cảnh đẹp, nhưng đều là người cô đơn.
Đột nhiên có mấy bóng người lướt tới, chính là người Quảng gia, mấy người nhanh chóng cảnh giác bốn phía.
Quảng Mị Nhi đứng lên, cau mày nói:
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Hán tử dẫn đầu chắp tay nói:
- Tiểu thư, trời đã tối lắm rồi, xin người quay về.
Quảng Mị Nhi:
- Ta ngồi thêm chút nữa, tận hứng sẽ quay về
Hãn tử dần đầu lại không chịu:
- Tiểu thư, trong nhà có chuyện tìm người!
Gã nhất định phải dụ Quảng Mị Nhi đi, vừa rồi chỗ trạch viện Quảng gia ở có người bỗng nhiên ném đá lên nóc nhà, không biết là ai. Lại có người dám xằng bậy ở đây? Chuyện này rất không bình thường, chuyện kỳ lạ, thử hỏi cha mẹ nào còn dám yên tâm đê Quảng Mị Nhi ở ngoài một mình? An toàn nơi này khiến bọn họ không an tâm.
Lấy chuyện nhà ra ép nàng, Quảng Mị Nhi cũng hết cách, chỉ đành xin lỗi với Bàng Ngọc Nương, rồi cứ thế đi luôn.
Ai ngờ một đám vừa đi. Bàng Ngọc Nương khẽ thở dài, đột nhiên một bóng người lướt tới hạ chân xuống đình không phải Vương Lạc thì là ai?
- Bái kiến đại tiểu thư! Vương Lạc hành lễ với nàng nhưng ánh mắt nhìn Bàng Ngọc Nương lại sáng lấp lánh.
Bàng Ngọc Nương bị gã làm giật mình, không biết có phải ảo giác không mà nàng phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419417/chuong-3467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.