Chương trước
Chương sau
Tào Mãn bình tình nói:

- Chỉ là hiện giờ trong lòng Thiên hậu nương nương chắc hẳn không thoải mái lắm, sợ là ý thức được đại đô đốc nắm binh tự trọng, ý thức được việc mình bị đại đô đốc lợi dụng.

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Nói quá rồi, đối với Thiên hậu nương nương, phủ Tổng đốc U Minh luôn luôn cung kính, phủ Tổng đốc U Minh luôn chưa từng thiếu sót gì việc hiếu kính Thiên hậu nương nương, việc Thiên hậu nương nương muốn làm chỉ cần không quá phận vậy phủ Tổng đốc U Minh đều tận lực thỏa mãn nương nương. Nếu như như vậy đều coi là lợi dụng, vậy người trong thiên hạ đều ước ao mình bị lợi dụng.

Tào Mãn:

- Đổi lại năm đó, đại đô đốc sẽ không vì nương nương có yêu cầu gì quá đáng mà không tiếp nhận, năm đó nương nương ra lệnh một tiếng, đại đô đốc ngay cả phi tử của Thiên đế cũng dám bắt cóc. Năm đó nương nương ra lệnh một tiếng, mặc kệ chuyện quá đáng tới đâu, nhưng đại đô đốc có từng không dám làm sao?

Miêu Nghị bình tình nở nụ cười:

- Đông gia, không thể nói lung tung được. Ngưu mổ nào có từng băt cóc phi tử của Thiên đế.

Tào Mãn:

- Bây giờ Thiên hậu nương nương muốn gặp mặt đại đô đốc một lần e rằng không dễ đi, nhớ năm đó triệu là lập tức tới.

- Công Vụ bề bộn, nương nương vẫn rất thông cảm cho tại hạ.

Tào Mãn:

- Ô! Nếu như nương nương muốn giải trừ binh quyền của đại đô đốc, hạ lệnh cho đại đô đốc rời U Minh chỉ địa, để đại đô đốc có thể giải thoát khỏi bận rộn, đi hưởng phúc, đại đô đốc sẽ nhận lệnh sao?

- Haiz! Đông gia cũng biết rồi, U Minh chia địa mấy chục triệu tinh nhuệ đều từng là chó mất chủ, rất có ý thức nguy cơ, lòng người khó định. Ngưu mổ vẫn đang cố hết sức cảm thông với bọn họ, cố gắng duy trì ôn hòa, cuối cùng cũng coi như đạt được sự tin tưởng của bọn họ. Nương nương có lệnh. Ngưu mổ đương nhiên tuân theo, chỉ là những kẻ dưới kiêu ngạo khó thuần, sẽ gây ra chuyện gì, e rằng tạo phản cũng có khả năng.

Miêu Nghị buông tiếng thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nói thì hay lắm, nói trắng ra còn không phải cầm binh tự trọng, kháng chỉ không tuân sao! Tào Mãn cười lạnh trong lòng một tiếng:

- Ta biết đại đô đốc sẽ không cầm binh tự trọng giống mấy vị Thiên vương, dù sao đại đô đốc cũng khác mấy vị Thiên vương. Mấy vị Thiên vương địa bàn lớn, lợi ích đông đảo, người phía dưới liên quan tới tranh đoạt lợi ích, đương nhiên là phân tranh không ngừng, thực lực vẫn luôn cân đối nhau, duy trì một loại cân bằng. Nhưng U Minh chỉ địa trong tay đại đô đốc thì không giống, không có địa bàn gì. lại không có lợi ích có thể tranh đoạt, thực lực nhân mã phủ Tổng đốc U Minh không bị tiêu hao, vẫn vững bước tăng trưởng, thời gian sau này tất sẽ thành tinh nhuệ trong tinh nhuệ khắp thiên hạ!

Y của câu cuôi vô cùng sâu xa.

Miêu Nghị nhíu mày một cái, hóa ra trên đời này còn rất nhiều người tinh tường, ngay cả Tào Mãn cũng có thể nhìn ra, phía bên Thanh chủ há lại không nhìn được ra, xem ra phong ba sớm muộn cũng xuất hiện thôi, chuyện mẩu thân của Phi Hồng cần nhanh chóng giải quyết.

- Nghe ý của đông gia thì dường như nương nương chiếm lấy trái tim bệ hạ... Ngữ khí của đông gia nghe sao như có oán ý với Ngưu mô vậy?

Miêu Nghị nâng chén mời trêu chọc. hắn ra hiệu cho đối phương dừng lại. Tào Mãn nâng chén đáp lễ.

– Ta cảm thấy đại đô đốc mời ta tới uống rượu khẳng định là có vài chuyện muốn nói, chung quy thì cũng không đến nỗi chỉ là tới uống rượu chứ? Hắn cũng đã ra hiệu cho Miêu Nghị có gì thì nói thẳng, chớ có vòng vo.

Miêu Nghị cười nói: - Xem ra có rượu ngon chia sẻ với đông gia cũng không thể khiến đông gia tận hứng, cũng được, ta sẽ giảng hai cố sự để trợ hứng cho đông gia đi- O! Hai?

Tào Mãn lộ vẻ hứng thú, biểu hiện đang rửa tai lắng nghe, hắn muốn xem trong hô lô của Miêu Nghị chứa thuôc gi.

Miêu Nghị đặt chén rượu xuống, khá cảm khái nói:

- Năm đó ta còn chưa gia nhập Thiên Đình, khi còn đang kinh doanh tiệm tạp hóa Chính Khí, một lần ra ngoài du lịch đến Hỗn loạn chỉ địa, thấy một đám yêu ma quỷ quái truy sát một tên đệ tử Thiên Hành cung, trong lúc vô tình ta bị cuốn vào trong, bị ép cùng tên đệ tử Thiên Hành cung kia chạy trốn tới Huyết Ma tinh, bất đắc dĩ liều mạng chém giết trên Huyết Ma tinh một phen. Ai nghĩ bọ ngựa bắt ve chim sẻ sau lưng, gặp phải Huyết yêu, bị Huyết yêu thu vào trong Huyết Ma đại trận.

Huyết Ma đại trận này không phải thứ bình thường, ta và tên đệ tử Thiên Hành cung kia thiếu chút nữa mất mạng, khi may mắn trốn ra khỏi Huyết Ma đại trận, ta thuận lợi chiếm được một cây huyết liên bên trong biển máu. Ai nghĩ tới huyết liên này trong biển máu cũng không phải thứ tầm thường, chính là một cây thần thảo, công hiệu có thể khiến xác chết di động, mọc xương trắng, chỉ cần hồn phách chưa diệt là có thể dùng thần thảo này sống lại. Sau đó Huyết yêu vì cây thần thảo này mà nhiều lần dây dựa, ta mới biết Huyết yêu là người của Quần Anh hội, làm ta rất phiền phức. Chỉ là sau đó Huyết yêu đột nhiên biết mất, không biết đi đâu, ta mới có thời gian thở dốc.

Tào Mãn và Tào Phượng Trì theo bản năng đưa mắt nhìn nhau.

Tào Phượng Trì kinh ngạc về chuyện thần thảo, có điều chuyện Huyết yêu dây dưa Ngưu Hữu Đức nàng đã đại khái nghe qua, đại ca Hạ Hầu Long Thành của nàng dường như cũng dính líu tới việc này, chỉ là không hiểu Miêu Nghị đột nhiên nói tới chuyện này là có ý gì đặc biệt còn tự làm lộ việc trong tay có một cây thần thảo.

Tào Mãn nghe thấy mí mắt giật giật, bởi vì hắn biết tung tích sau đó của Huyết yêu, biết được Huyết yêu đi nơi nào, ý thức được bữa rượu hôm nay không phải chuyện nhỏ. Thân thể hơi nghiêng về phía trước, vô cùng quan tâm hỏi:

- Sau đó thì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.