Chương trước
Chương sau
Cho dù đây không phải là lân đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, nhưng khi đặt mình trong cảnh tượng mộng ảo như vậy, từ trên xuông dưới Tinh linh tộc vẫn thầm thấy thán phục, ngồi phía sau Thánh nữ Mộc Na sùng bái nhìn lên.

Trưởng lão Mộc Sâm nhắm mắt lắng nghe, hưởng thụ. Hắn vốn là Thụ yêu, từ khi thuyết pháp, hắn mơ hồ nhận ra Bát Giới giảng giải Phật pháp hữu ích với việc tu hành của mình, có thể khiến bản thân mơ hồ cảm nhận được một số hàm nghĩa không nói rõ được.

Hắn thân là trưởng lão bộ tộc, đương nhiên không phải dễ gạt như vậy, lúc ban đầu còn cho ràng Bát Giới mượn những thứ như Mộc Cực tinh giúp thực vật sinh trường, sau đó phát hiện căn bản không phải như vậy, không hề sử dụng Mộc Cực tinh, thậm chí không sử dụng cả pháp lực.

Mỉm cười một cái, hoa nở rực rỡ, nơi Bát Giới đi qua cây cỏ tốt tươi, hoa tươi nở rộ, cho dù cầy già dùng Mộc Cực tinh cũng không cứu được, nhưng chỉ một câu “A di đà phật” có thể khiến cây khô hồi xuân, một câu “A di đà phật” có thể khiến thô bạo hóa an lành, cảm hóa được mãnh thú trong rừng rậm khi tiến vào phạm vi Tinh linh tộc cũng không dám nhe răng gầm gừ, vô cùng hài hòa.

Khiến động vật nhỏ cũng trở nên dịu dàng, hiển nhiên không phải thứ mà Mộc Cực tinh làm được.

Càng khiến mọi người khó tưởng tượng nổi chính là, cành Hoàng Quỳnh mà Tinh linh tộc trồng vì Mộc Hành cung cùng điên cuồng sinh trường, thuyết pháp một lần đã có thê khiến Tinh linh tộc ung dung hoàn thành nhiệm vụ mà Mộc Hành cung giao cho.

Thêm nữa từ bên trong lời giảng giải của Bát Giới, quả thực Mộc Sâm cảm nhận được hàm nghĩa Phật pháp huyền diệu, vạn phần xác nhận Bát Giới là cao tăng đắc đạo, khiến cho Mộc Sâm trưởng lão luôn cung kính. Lúc bắt đầu Tinh linh tộc lo lắng đề phòng Bát Giới có ý đồ bao nhiêu, kết quả lại phát hiện chưa bao giờ Bát Giới lây bất cứ thứ gì của Tinh linh tộc, nếu nói là giả bộ lúc bắt đầu thì mấy vạn năm qua, tất cả mọi người đều có thê nhìn thấy sự thánh khiết của cao tăng.

Bát Giới nói Thánh nữ Mộc Na có Phật duyên, nguyện ý dẫn đạo cho một mình Mộc Na, Tinh linh tộc thấy vậy rất cao hứng, tán thành với Mộc Na cũng là tán thành với tộc Tinh linh bọn họ, thậm chí trưởng lão Mộc Sâm còn nói với Mộc Na là phải tôn kính Bát Giới, cơ hội như này toàn bộ Tinh linh tộc thinh thoảng mới có thê hưởng thụ một lần. Ví dụ nhìn cảnh tượng nghe tới si tới mê của toàn bộ Tinh linh tộc hiện giờ là có thể thấy được, vì vậy bình thường khi Mộc Na quang minh chính đại làm bạn bên người Bát Giới du sơn ngoạn thủ, Tinh linh tộc không chỉ không phản đối, trái lại thấy vui mừng...

Ánh nắng tươi sáng, sóng vỗ rì rào, Bích Nguyệt nâng

một hũ tro cốt, mở nắp ra, tro cốt theo gió bụi tung bay.

Cách đó không xa, Miêu Nghị và Phi Hồng đứng trên một tảng đá lớn nhìn theo, có thể do nữ nhân đa sầu đa cảm, Phi Hồng nhìn cảnh tượng u ám này, trong mắt tràn ngập đồng tỉnh.

Miêu Nghị mặt không chút cảm xúc, cho dù Bích Nguyệt trở thành như vậy không thể tránh khỏi có liên quan tới hắn, nếu như không phải vì hắn, Bích Nguyệt sẽ không đi cùng Hải Uyên Khách ở Luyện ngục, Thiên Nguyên cùng là hắn hạ lệnh giết, nhưng trong lòng hắn vẫn không hề có chút rung động nào.

Hắn vẫn không cho rằng mình đã làm sai chuyện gì, không có Thiên Nguyên tồn tại, có lẽ Bích Nguyệt sẽ đau khổ nhất thời, nhưng nếu nhìn xa ra, chuyện này có lợi mà không có hại đối với Bích Nguyệt. Hiện giờ bản thân Thiên Nguyên là chó mất chủ, không có năng lực chăm sóc Bích Nguyệt, bằng không sớm đã nghĩ biện pháp dân Bích Nguyệt rời đi, nếu như vậy còn không băng giao cho Hải Uyên Khách chăm sóc.

Hắn nói với Bích Nguyệt hãy chọn một nơi phong thủy tốt để an táng hài cốt Thiên Nguyên, nhưng Bích Nguyệt vẫn quyết định hỏa táng Thiên Nguyên. Bích Nguyệt nói nơi này không có ai nghênh đón Thiên Nguyên, cần gì phải an táng Thiên Nguyên ở đây, một ngôi mộ đối với năm tháng dài dằng dặc của tu sĩ mà nói thì không thể chịu nổi gió táp mưa sa.

Bích Nguyệt nói nàng và Thiên Nguyên kiếp này đà kết thúc, có duyên kiếp sau lại quen nhau, lập phần mộ không bằng nằm trong trí nhớ, không bằng lưu giữ một số chuyện ở trong lòng.

Ầm! Hũ tro cốt vỡ tan thành bột mịn trong tay Bích Nguyệt, theo gió bay đi.

Bích Nguyệt mặc y phục bay theo gió, sững sờ bên biển hồi lâu, sau đó yên lặng xoay người đi tới trước mặt hai người, trên mặt còn dấu vết nước mắt, nhẹ nhàng nói:

- Đều qua rồi, trở về thôi.

Nàng đi chưa được mấy bước, đột nhiên Miêu Nghị hô:

- Bích Nguyệt!

Bích Nguyệt dừng bước xoay người nhìn hắn, Miêu Nghị khẽ thở dài nói:

- Xin lỗi.

Bích Nguyệt yên lặng nói:

- Đường do ta chọn, rất nhiều chuyện tự do ta tìm, không cần nói xin lỗi.

- Miêu Nghi có chút do dự, trầm ngâm nói:

- Chuyện của Yêu tăng Nam Ba khiên ta cảm thấy lo lắng, ta nghĩ... vẫn nên đưa ngươi tới bên người Hải Bỉnh Tâm, như vậy an toàn hơn.

Bích Nguyệt không từ chối, không kinh không hỉ khẽ gật đầu:

- Làm phiền.

Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu cho Phi Hồng đưa Bích Nguyệt trở về, chính mình thì lấy ra tinh linh liên hệ với Hải Uyên Khách, báo:

- Chuyện của Thiên Nguyên đã giải quyết, bên này sẽ đưa Bích Nguyệt tới, tâm tình nàng có thể không tốt lắm, để Hải Bình Tâm ở bên cạnh nàng nhiều chút.

Hải Uyên Khách im lặng một chút, đáp:

- Có một số việc cuối cùng cũng cần một cái kết, cảm ơn!

Vài ngày sau, Miêu Nghị sắp xếp Diêm Tu bí mật dẫn Bích Nguyệt tới Luyện ngục, lần này Bích Nguyệt rời đi cũng coi như có một cái kết với hắn, chuyện này mặc kệ tốt xấu, đối với hắn mà nói thì đây cũng là lời bàn giao với Bích Nguyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.