Chương trước
Chương sau
Dương Triệu Thanh nghe xong âm thầm hoảng sợ, còn có thể lựa chọn ký ức xóa đi, không ngờ Âm Hồn Thông Dương quyết này lợi hại như vậy. Nghe nói tu luyện công pháp này tới cảnh giới nhất định có thể khống chế luân hồi, không biết là thật hay giả. Đồng thời trong lòng cũng cảm khái, khi trước Diêm Tu lựa chọn tu luyện Âm Hồn Thông Dương quyết hắn còn cảm thấy khó tin, bây giờ xem ra thì phúc họa khó mà nói rõ.

- Vậy thì thử xem.

Miêu Nghị gật đầu đáp lại, lại cau mày nói:

- Bích Nguyệt xem ra rất bích thường, Diêm Tu nói:

- Bốn người kia từng nói Bích Nguyệt hẳn là đã tiếp xúc tới Yêu tăng Nam Ba, có bị khống chế không ta cũng không biết, chỉ là ta sợ sẽ có sai lầm gì, vì lẽ đó mới thông báo cho đại nhân chuẩn bị sớm.

Miêu Nghị lặng lẽ suy tư, lần Bích Nguyệt xuất hành này hiển nhiên Yêu tăng Nam Ba là chủ mưu, chắc chắn không chỉ đơn giản là gặp mặt, lại hỏi:

- Ngươi cũng hiểu trò này, có biện pháp nào kiểm tra xác nhận hay không?

Diêm Tu:

- Đại nhân, thủ đoạn khống chế của Yêu tăng khá cao minh, ta hoàn toàn không thể so sánh, chuyện ta cần dùng pháp khí mới làm được, hắn có thể vô thanh vô tức làm được, vì lẽ đó ta cũng không dám khẳng định, chỉ có thể thử một lần.

- Vậy thì thử xem.

Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu cho Dương Triệu Thanh.

Dương Triệu Thanh lập tức thả Bích Nguyệt ra ngoài - Ngưu Hữu Đức... Bích Nguyệt vừa lộ diện lập tức rít lên...

Diêm Tu lướt người tới, một chưởng vỗ lên đỉnh đầu Bích Nguyệt, Bích Nguyệt lập tức không có động tĩnh, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Dương Triệu Thanh thu thi thể Thiên Nguyên lại, phất tay thi pháp đóng cửa, cùng Miêu Nghị lui lại quan sát.

Dương khí trên người Diêm Tu dần biến mất, trở thành âm khí âm u, móng tay năm ngón sắc bén mọc dài ra, trong phòng âm khí gào thét, mơ hồ có tiếng quỷ khóc, tóc áo Diêm Tu không gió mà bay, ngũ trảo đột nhiên vung lên, mái tóc Bích Nguyệt lập tức nổ tung, tóc tai bù xù.

Trên bàn tay Diêm Tu dần có hắc khí hội tụ, vặn vẹo, giống như những con rắn nhỏ dữ tợn, bắt đầu tiến vào miệng mũi mắt tai Bích Nguyệt. Mắt thấy tình cảnh này, Miêu Nghị và Dương Triệu Thanh hai bên theo bản năng đưa mắt nhìn nhau.

- Um...

Dường như chạm phải cái gì, Bích Nguyệt ngồi xếp bằng trên mặt đất toàn thân run rẩy, phát ra tiếng kêu, có khuynh hướng giãy dụa nhưng lại bị Diêm Tu ép xuống, không thể động.

Ngay sau đó, mấy con rắn nhỏ dữ tợn từ trong đầu Bích Nguyệt bị hút ra, trở về lòng bàn tay Diêm Tu, thân thể run rẩy của Bích Nguyệt mới khôi phục bình thường.

Thu tay lại, Diêm Tu gật đầu nói với Miêu Nghị:

- Đại nhân, đúng là nàng đã bị khống chế, đầu óc bị người động tay chân.

Miêu Nghị trầm giọng nói:

- Nhìn xem có thể giải trừ cho nàng không!

Diêm Tu gật đầu, lấy ra Chiêu Hồn phiên tỏa ra khí đen um tùm, vung lên, lá cờ khể lay động, đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng đen, đánh vào đầu Bích Nguyệt. Luồng sáng đen này không giống như khi hắn thi triển bình thường, giống như một cột sáng đen chiếu vào đỉnh đầu Bích Nguyệt, giữa hai người không có gián đoạn.

Chỉ chốc lát sau, cột sáng dần thu về, nối liền Bích Nguyệt giống như trở thành năm bàn tay nhỏ bé, giống như đang mò kéo thứ gì đó từ vị trí mi tâm, thái dương, sau gáy và thiên linh cái.

Rất nhanh, năm vị trí này xuất hiện điểm sáng vàng óng, theo năm bàn tay bé nhỏ kéo ra, xuất hiện thứ như sợi tơ vàng.

Bích Nguyệt ngồi xếp bằng thân thể run bần bật. Lúc đầu năm bàn tay bé nhỏ kia kéo ra rất thuận lợi, sau khi kéo được chừng một tấc, sợi tơ màu vàng như đang đấu sức, trên mặt Bích Nguyệt tràn ngập vẻ thông khô.

- A. Cuối cùng Bích Nguyệt không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như thông khô vô cùng, muốn giẫy dụa nhưng bị bàn tay Diêm Tu ép xuống.

Hai người nhìn cảnh này không biết vì sao Diêm Tu khống chế Bích Nguyệt lại thống khổ vậy, có điều tin tưởng Diêm Tu làm vậy là có nguyên nhân. Dương Triệu Thanh nhanh chóng rời khỏi hiện trường, căn dặn người bên ngoài mặc kệ nghe thấy cái gì đều không được tới gần nơi này rồi mới quay lại.

Sau một trận đấu sức, sợi tơ vàng dường như quấn lấy thứ gì trong đầu Bích Nguyệt, Diêm Tu hiển nhiên không dám mạnh tay, cẩn thận từng li từng tí một. Chiêu Hồn phiên lại lay động, cột sáng đen lần lượt chia ra thành vài bàn tay nhỏ, tiến vào trong đầu Bích Nguyệt, dường như đang hỗ trợ bắt lấy cái gì đó.

Hiệu quả rất rõ ràng, năm sợi tơ vàng dần bị hút từ trong đầu Bích Nguyệt ra, từng bàn tay nhỏ nắm lấy sợi tơ vàng luân phiên tiến vào đầu Bích Nguyệt, giống như đang gỡ rối, gỡ dây trong đầu Bích Nguyệt vậy.

Chừng một canh giờ, năm sợi tơ vàng dài chừng một trượng hoàn toàn bị hút từ trong đầu Bích Nguyệt ra. Tiếng kêu la thảm thiết của Bích Nguyệt cũng dừng, ngũ trảo của Diêm Tu đè ép nàng cũng thả ra. Bích Nguyệt ngã xuống đất, quần áo toàn thân ướt đẩm, giống như mới vớt từ trong nước, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, ngất đi.

Diêm Tu không lên tiếng, hai người nhìn cũng không tiện đi giúp, tiếp tục nhìn năm sợi tơ vàng và từng cánh tay nhỏ dây dưa với nhau.

Năm sợi tơ vàng giống như nhuyển trùng muốn chạy trốn bị bắt lấy, mãi đến khi bị tay nhỏ bắt lấy toàn bộ, khó mà nhúc nhích, cột sáng mới chậm rãi thu về, kéo năm sợi tơ vàng thu vào trong Chiêu Hồn phiên.

- Phụt...

Ai ngờ lúc này Diêm Tu phun ra một ngụm máu, thân hình lảo đảo, dùng Chiêu Hồn phiên chống đỡ mới không ngã.

Mà trên tinh không nơi nào đó cách nơi này rất xa, Hùng Kỳ cũng “phụt” một tiếng, không hiểu sao phun ra một ngụm máu tươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.