Nước mắt mơ hồ nhìn Tả nhi, Doanh Nguyệt không biết phải làm gì. Tả nhi có phải là trung với Doanh gia? Đúng vậy! Nhưng Tả nhi lại là kẻ thù giết cha mẹ mình, nhưng cha mẹ mình làm đúng sao? Không đúng!
Hổ Lâm nhìn ra sự bối rối trong lòng nàng, từ tốn nói:
- Dưới cái nhìn của nàng, không giết đám con cháu không ra gì của Doanh gia kia, đại thù của Doanh gia không có hi vọng báo nổi. Trong con mắt cha mẹ ngươi, đồng dạng đều là không tin được huynh đệ của mình, không tranh được gia sản vậy sau đó sản nghiệp của Doanh gia không có chuyện của mình, báo thù được thì tốt, không báo thù được chí ít người nhà còn có có chỗ dựa sinh tồn. Tả nhi nàng không cho rằng mình làm sai, cha mẹ ngươi cũng không cho rằng mình làm sai. Nhưng trong mắt người khác xem ra, gia gia ngươi Doanh Cửu Quang tội ác tày trời, đáng chết, nhưng trong mắt chính gia gia của ngươi lại không cho rằng mình đã làm gì sai. Rất nhiều chuyện kỳ thực không có đúng sai, chỉ là góc nhìn của mọi người không giống nhau mà thôi. Nha đầu, hoặc là khoái ý ân cừu, hoặc là buông bỏ, không cần suy nghĩ quá nhiều.
Còn Tả nhi đã quay người đối mặt hắn, thân thể Hổ Lâm xụi lơ ngã xuống, thần hồn Yêu tăng Nam Ba một lần nữa hòa vào trong cơ thể Tả nhi.
Doanh Nguyệt lau hết nước mắt:
- Sư phụ, ngài muốn mượn dùng cơ thể nàng sao?
Tả nhi gật gật đầu, có điều lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419260/chuong-3392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.