Hoàng Phủ Đoan Dung châm chọc nói:
- Hóa ra bản tính của ngươi như vậy, quen thói ăn xong không dám nhận!
Miêu Nghị thầm đổ mồ hôi, nghe ra ý trào phúng trong lời màng, cười khổ nói:
- Rốt cục ngươi muốn như nào chứ?
Hoàng Phủ Đoan Dung:
- Dễ nói thôi, ngươi muốn bắt đầu từ con số không cũng được cửa hàng mới phải để ta chiếm hai phần mười cổ phần bù đắp sự tổn thất của ta.
Dựa vào cái gì mà há miệng đã đòi hai phần mười, nếu là người khác Miêu Nghị sẽ lập tức hạ lệnh đá đít đối phương khỏi đây, nhưng không thể làm vậy với vị này, Miêu Nghị than thở:
- Không phải là ngươi đang làm khó ta sao? Một khi ta làm như vậy với Quần Anh hội, những người khác tới ta từ chối như nào?
Hoàng Phủ Đoan Dung:
- Những người khác liên quan gì tới ta, ta tới đây để tìm ngươi. Ngươi làm ra chuyện này, việc này rơi vào đầu ta. Ta không tìm ngươi thì tìm ai?
Miêu Nghị than thở:
- Đây là chuyện của Quần Anh hội, không phải chuyện của mình ngươi, cần gì tích cực vậy, phía bên Thượng Quan Thanh ta sẽ ứng phó, không cần ngươi lo lắng.
Hoàng Phủ Đoan Dung cắn răng nói:
- Ngươi nói thì dễ lắm, chuyện cửa hàng vốn ta là quản sự, lợi nhuận là kết quả tốt nhất, ta ở trong nhà mới có tiếng nói. Nếu ta không có quyền lên tiếng trong Hoàng Phủ gia, đến lúc đó ta dựa vào đâu để con gái tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419164/chuong-3343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.