Chương trước
Chương sau
Một mùi thơm tản ra, thoang thoảng như không có, gần như không ngửi thấy được, nhưng lại không thể bỏ qua, từng tia từng tia thấm vào trong phế phủ.

Thanh Chủ nhận lấy từ trong tay Trác Tương Liên, quan sát một hồi, xác thực là được làm từ một cành cây, gần như duy trì dáng vẻ nguyên bản của cành cây, chỉ dùng dao để tân trang một chút. Thanh Chủ đặt trước mũi ngửi một cái, nhắm mắt cảm thụ mùi hương kỳ lạ thoải mái vô cùng kia, chậm rãi mở hai mắt ra, lộ ra ánh mắt mong chờ nhìn Trác Tương Liên nói:

- Không cần căng thẳng, trầm cũng không có ác ý, ngẩng đầu lên.

Ba người dè dặt ngẩng đầu lên, khi ánh mắt nhìn vào mặt Thanh Chủ, lại vội vã cúi đầu, không phải đang căng thẳng, mà là đang sợ hãi!

Ba người có nằm mơ cũng không ngờ tới đời này có cơ hội đi tới Thiên cung trong truyền thuyết, có cơ hội nhìn thấy Thiên đế trong truyền thuyết, biết đối phương là một nhân vật vô cùng khủng bố, không biết nên làm gì để đối mặt.

Thấy vậy, Thanh Chủ cũng không miễn cưỡng, cầm cây trâm trong tay, để mấy người Thượng Quan Thanh quan sát cùng, mấy người nhận lấy thay phiên quan sát, lại thay phiên đặt trước mũi ngửi một cái.

Thanh Chủ nhìn Trác Tương Liên hỏi:

- Trác Tương Liên, trâm hỏi ngươi đây là do Bất Hủ mộc chế thành?

Trác Tương Liên không biết trả lời như nào, bị dọa sắp phát khóc, run rẩy nói:

- Tiểu nữ cũng không biết làm từ gì.

- Không biết?

Thanh Chủ nghiêm nghị, hỏi.

Bịch. Trác Tương Liên sợ hãi quỳ xuống, hai chân Thường Hồng Mai và Đoạn Ái Nhi nhũn ra, cũng liên tiếp quỳ xuông.

Thanh Chủ không biết nói gì, nhìn thấy ba nàng quỳ có lẽ thấy thoải mái hơn, cũng không muốn để ba nàng đứng dậy nữa, hỏi:

- Vậy vì sao có người nói đây là Bất Hủ mộc?

Trác Tương Liên lắc đầu, lần này bật khóc, nức nở nói:

- Tiểu nữ không biết, thật sự không biết!

Thanh Chủ hỏi:

- Cây trâm cài tóc này đến từ đâu cũng không biết sao?

Trác Tương Liên:

- Là lễ vật sư huynh tặng cho ta.

Thanh Chủ:

- Sư huynh ngươi chiếm được từ đâu?

Trác Tương Liên khóc lóc lắc đầu.

- Tiểu nữ không biết.

Hỏi gì cũng không biết, sắc mặt Thanh Chủ có chút khó coi, xoay người rời đi vài bước, đồng thời nhìn về phía Cao Quan, nghiêng đầu ra hiệu, ra hiệu cho Cao Quan tới Thẩm Vân, dù sao Cao Quan cũng am hiểu chuyện này hơn.

Cao Quan lấy rà tinh linh không biết liên hệ với ai một hồi, rất nhanh có vài người thuộc Giám sát hữu bộ tới, dẫn Thường Hồng Mai và Đoạn Ái Nhi đi, chia ra để thẩm vấn. Trác Tương Liên quỳ gối nhìn sư tỷ và sư muội bị dẫn đi, càng thêm hoảng sợ.

Ba người hoàn toàn là những con cừu non chờ bị làm thịt, thậm chí còn không bằng cừu non, ngay cả việc lên tiếng hàm oan hay xin tha cũng không dám nói, tùy ý để bối phương bài bố.

Cao Quan đi tới trước mặt Trác Tương Liên, từ trên cao nhìn xuống nói:

- Ta chính là Thiên Đình Giám sát hữu sứ Cao Quan.

Hai tên nhân viên Giám sát hữu sứ ở bên lấy ra một tờ giấy ngọc để ghi chép nội dung thẩm vấn.

Phán quan mặt lạnh trong truyền thuyết... Trong đầu Trác Tương Liên xẹt qua vài chữ run rẩy, lập tức dập đầu xuống đất:

- Đại nhân!

Cao Quan:

- Bắt đầu từ bây giờ, ta hỏi gì ngươi đáp lấy, không được ẩn giấu chút gì!

Trác Tương Liên:

- Vâng!

Cao Quan:

- Tên ngươi là gì là đệ tử môn phái nào?

- Tiểu nữ tên Trác Tương Liên, là đệ tử Thiên Cốc môn.

- Trâm cài tóc này ngươi nhận được khi nào?

- Ngày hôm qua... Không, đại khái là ngày hôm trước.

Đám người Thanh Chủ nhìn nhau, nữ nhân này không nói dối, vậy cây trâm cài tóc này nàng mới đạt được không bao lâu.

- Là tự ngươi làm hay là ngươi mua?

- Đều không phải, là sư huynh của ta tặng.

- Sư huynh ngươi tên gì?

- Tống Đạt.

- Vì sao Tống Đạt đưa cây trâm cài tóc này cho ngươi?

- Sư huynh và ta là cặp tình lữ Sư phụ tác hợp, thỉnh thoảng sư huynh sẽ tặng ta chút quà.

- Sư huynh ngươi có nói cây trâm cài tóc này từ đâu tới không?

- Sư huynh đi ra ngoài rèn luyện, nói suýt chút nữa lạc đường trong một tinh vực không biết, trong lúc vô tình nhìn thấy một cây kỳ lạ, bẻ đi một cành tạo thành cây trâm cài tóc này tặng ta, hắn không nói tới từ đâu...

Hai người một hỏi một đáp, từ khi bắt đầu đạt được trâm gài tóc tới Thiên Nhai, đến khi bị người nói thành Bất Hủ mộc, rời khỏi Thiên Nhai, sau đó bị người bắt lấy quá trình và tình hình được kể lại đầy đủ.

Sau khi hỏi hết vấn đề một lần, Cao Quan lại đột nhiên hỏi từ đầu:

- Ngươi tên là gì, là đệ tử môn phái nào?

Trải qua một thời gian thẩm vấn, Trác Tương Liên tâm tình dần ổn định không kìm được ngẩng đầu lên nhìn. Nàng có chút nghi hoặc, vấn đề này không phải đã hỏi rồi sao? Chỉ có điều khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Cao Quan, toàn thân run rẩy, lại thành thật trả lời.

Sau khi trả lời tất cả vấn đề một lần, nhân viên Giám sát hữu bộ đi tới giao hai tờ giấy ngọc ghi chép nội dung cho Cao Quan.

Cao Quan so sánh hai lần tra xét, phát hiện hai lần trả lời của Trác Tương Liên dù câu chữ có chút khác nhau, nhưng nội dung đều nhất trí.

Không bao lâu sau, mấy người dẫn Thường Hồng Mai và Đoạn Ái Nhi đi chia ra thẩm vấn trở về, đưa bản ghi chép nội dung thẩm vấn.

Cao Quan kiểm tra cẩn thận một hồi, sau đó xoay người nói với Thanh Chủ:

- Bệ hạ, nội dung ba người kể đại khái giống nhau, không có gì khác thường, tình hình cụ thể cần phải dẫn về Giám sát hữu bộ chậm rãi thẩm vấn.

Thanh Chủ khẽ gật đầu, Cao Quan quay đầu ra hiệu với thủ hạ:

- Dẫn về trong bộ thẩm vấn cẩn thận.

- Vâng!

Thủ hạ tuân lệnh, mang cả Trác Tương Liên đi.

Trâm gài tóc trở lại trong tay Thanh Chủ. Thanh Chủ đặt trước mũi ngửi:

- Cao Quan, ngươi cảm thấy các nàng có ẩn giấu chuyện gì không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.