Chương trước
Chương sau
Trên Thánh cung Luyện Ngục Vô Lượng tinh, Dương Khánh kinh ngạc quay đầu lại hỏi.

Kim Mạn nghe theo lệnh hắn, luôn chú ý tới động tình bên ngoài gật đầu nói:

- Đúng vậy! Đã xác nhận, hiện giờ các thế lực lớn ở Canh Ngọ Vực đều triển khai tranh đoạt kịch liệt, đều tranh cướp ba cô gái có thể biết được tung tích của Bất Hủ mộc kia. Nếu như để những tên phản tặc này có được Bất Hủ mộc vậy quá tiện nghi cho chúng rồi, đáng tiếc thực lực của chúng ta không đủ, bằng không cũng muốn tham gia cướp đoạt.

Ánh mắt Dương Khánh lấp lóe, lập tức hỏi:

- Canh Ngọ Vực là cảnh nội Nam quân sao?

Kim Mạn sửng sốt một chút, thiên hạ nhiều tinh vực như vậy sao có thể đều nhỡ rõ, sau khi nàng xác định một hồi mới biết là trong cảnh nội Nam quân, không nghĩ tới Dương Khánh một câu nói trúng, gật đầu nói:

- Đúng vậy, trí nhớ ngươi thật tốt.

Dương Khánh khẽ lắc đầu một cái, lộ ra ý cười, chợt gật đầu nói:

- Làm phiền Thánh Chủ!

Kim Mạn hỏi:

- Còn có dặn dò gì?

Dương Khánh cười nói:

- Tiếp tục quan tâm là được rồi.

Nói tới quan tâm việc này, Kim Mạn có chút hoài nghi nói:

- Trước đó ngươi đặc biệt quan tâm tới động tĩnh bên ngoài, không phải là có quan hệ tới chuyện này chứ?

Dương Khánh cười khổ:

- Ngươi cả nghĩ quá rồi, nếu như ta biết trước chuyện này, chúng ta khẳng định tiên hạ thủ vi cường, nào có thể đợi những tên phản tặc kia tới cướp được.

Kim Mạn cân nhắc một hồi, sau đó lắc đầu nói:

- Không đúng, phía bên Thánh vương đối mặt tình thế nguy cấp, đột nhiên có việc này, có tác dụng giải trừ tình thế nguy cấp của Thánh vương, cực kỳ có lợi với Thánh Vương, chuyện này không phải là do một tay Thánh Vương bày ra chứ?

- Nghe ý của ngươi thì trên tay Thánh vương có Bất hủ mộc sao?

- Không có Bất hủ mộc cũng có thể bịa ra, huống hồ những người tham gia cướp đoạt cũng không xác nhận có phải Bất hủ mộc hay không, nói không chừng còn chưa chắc đã tồn tại.

- Ngươi cả nghĩa quá rồi đó, nếu không có Bất hủ mộc, việc này chỉ là một cơn gió thổi qua, quay đầu lại tình thế nguy cấp của Thánh vương vẫn tồn tại.

Nói chúng Dương Khánh hao phí một phen miệng lưỡi mới đuổi được Kim Mạn đi, nhìn theo bóng lưng của Kim Mạn, Dương Khánh lắc đầu cười khổ, biết nữ nhân này đã sinh nghi, lời giải thích này của chính mình không đủ để nàng bỏ đi sự nghi ngờ.

Đừng nói Kim Mạn, Kim Mạn đi rồi ngay cả Thanh Cúc ở bên cạnh cũng đi tới, ánh mắt lấp lóe, thử hỏi:

- Đại nhân, đúng là Miêu Nghị bày ra sao?

Dương Khánh chậm rãi đi tới ngồi xuống sau án, lắc đầu ới:

- Không phải! Hẳn là người kia ra tay rồi, Miêu Nghị đi tới hiện giờ, ta đoán hắn sẽ không dễ để Miêu Nghị kiếm củi ba năm thiếu một giờ, không ngoài dự đoán, quả nhiên đã ra tay rồi.

Thanh Cúc đã biết người kia là ai, vẻ mặt kinh ngạc.

Dương Khánh tựa nhẹ vào ghế, chậc chậc vài tiếng nói:

- Trước đó ta còn lo lắng không biết hắn sẽ ra tay như nào, bởi vì không biết hắn làm như nào mới có thể hóa giải nguy cơ to lớn mà Miêu Nghị phải đối mặt, vì lẽ đó không dám khẳng định, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ tung Bất Hủ mộc ra. Sức nặng của thứ này không bình thường, không chút khó khăn đã phá cục, diệu vô cùng. Ta đoán chừng trên tay vị đó thực sự nắm giữ Bất Hủ mộc, quả nhiên là gόc gác thâm hậu, ngay cả thứ này cũng có thể lấy ra, đúng là khiến người ta bất ngờ.

Thanh Cúc kinh ngạc nói:

- Đại nhân dùng cái gì xác nhận trên tay người kia thật sự có Bất Hủ mộc?

Dương Khánh:

- Đạo lý rất đơn giản, làm đồ giả chỉ cần tra một hồi sẽ lộ ra sự thật. Sự tình chẳng mấy sẽ trôi qua, chỉ có là thật mới có thể gây ra hỗn loạn.

Thanh Cúc giật mình không nhỏ. Bất hủ mộc không phải thứ tầm thường, nhưng vật này là thực khiến người ta giật mình, chợt lại nghi ngờ nói:

- Không phải đại nhân nói hắn sợ bại lộ giữa mình và Miêu Nghị nên sẽ không dễ dàng ra tay sao? Làm động tĩnh lớn như vậy không sợ bị nhiều thế lực liên hợp truy tra, vô tình tìm ra manh mối gì đó sao?

Dương Khánh cười nói:

- Ngươi lo quá xa rồi, chính vì hắn sợ bại lộ, vì lẽ đó nhân vật như này không ra tay thì thôi, đã ra tay đương nhiên như áo trời không kể, tất cả khẳng định đã sắp xếp xong, ngọn nguồn Bất hủ mộc này khẳng định đã có chứng cứ được sắp xếp, không tra được tới hắn đâu.

Hắn khoát tay áo ra hiệu nàng không nên hỏi nhiều nữa, sau khi yên tĩnh suy tư lúc lâu, lấy ra tinh linh liên hệ với Miêu Nghị.

Lúc này Miêu Nghị đang đứng xem náo nhiệt, xem các ông lớn khắp nơi tranh cướp, tình hình đối mặt đang nguy cấp, đảo mắt cái lại không có chuyện gì.

Đương nhiên hiện giờ hắn cũng không nhàn rỗi, Vân Tri Thu đã lặng lẽ rời khỏi nơi U Minh, trở về tiểu thế giới, cái cây kia tuy rằng bị Phong Bắc Trần chặt, nhưng Lạc Vân phong là nơi bình thường không ai đi, nói không chừng còn có thể tìm được chút di tích xác định xem đó có phải là Bất Hủ mộc hay không.

Mà bản thân Miêu Nghị cũng đang kiểm tra đại quân xây thành cùng với phủ đệ sắp xếp cho gia quyến đại quân.

Khi nhận được tin từ Dương Khánh truyền tới, Miêu Nghị đang ở trong trạch viện mới xây trong thành.

Mà Dương Khánh vừa mở miệng đã dọa Miêu Nghị một cái:

- Đại nhân, thời cơ U Minh đại quân tấn công Nam quân đã tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.