Quảng Lệnh Công nâng chén trà lên “ừm” một tiếng rồi liên tục ho khan mấy tiếng, suýt chút nữa là bị sặc chết. Quảng Lệnh Công vội vàng quay đầu lại, thốt lên theo bản năng:
- Hắn đồng ý rồi?
Tiếng đàn dừng lại, hai mẹ con kia nhìn lại, không biết chuyện gì khiến Vương gia phản ứng lớn như vậy!
Quảng Lệnh Công cũng ý thức được mình vừa thất thố, nhìn hai mẹ con nàng kia một cái.
Câu Việt cũng thế, đương nhiên lão không thể trực tiếp nói việc này ra trước mặt hai mẹ con Vương Phi như Vương gia được, lão tiếp tục truyền âm, kể với Vương gia chuyện Miêu Nghị vừa liên lạc lúc này.
Quảng Lệnh Công cũng chuyển sang truyền âm, hỏi:
- Ngươi cảm thấy chuyện này là thật hay giả? Có phải vì hắn biết mình sắp gặp tai họa nên mới chịu nhượng bộ không?
Câu Việt:
- Cũng có khả năng này, có điều Vương gia đã nói tin tức này còn chưa được truyền ra ngoài sao?
Vừa nghe xong câu này, Quảng Lệnh Công nhất thời buồn rầu, nếu như không phải vì đã biết tin gì mà nhượng bộ thì chuyện này quá thật có chút quá gấp gáp rồi, tấn công đương nhiên có thể diệt Ngưu Hữu Đức, giải quyết chút hậu quả sau này, có điều mình lại chẳng chiếm được tí lợi lộc nào, lợi ích của việc chiêu Ngưu Hữu Đức dưới trưỡng đã quá nhiều rồi.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, đã rất khó để quay đầu rồi, nếu lão đổi ý thì trái lại sẽ khiến ý đồ của mình dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419079/chuong-3312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.