Bên ngoài Đô thống phủ, hai người trước sau hạ xuống đất. Văn Trạch ở phía sau vui tươi hớn hở nói:
- Lão đệ, ta đều bị ngươi giày vò như vậy, ngươi vẫn giận ta sao? Ngươi trói ta, ta phải báo cáo cho thiên đình, ngươi chịu không nổi đâu!
Miêu Nghị dừng bước chân lại, xoay người nói:
- Ngươi đi báo đi, chờ ngươi báo xong, ta sẽ lần nữa động tới ngươi, ngươi có tin hay không?
- Được rồi, được rồi, ta tin còn không được sao? Đây là địa bàn của ngươi, ngươi người đông thế mạnh, binh hùng tướng mạnh, ta không tin cũng không được người nào không biết Ngưu Đại đô đốc vênh váo, ngay cả Doanh Cửu Quang cũng dám đối nghịch, ngươi từng sợ người nào có phải hay không?
Văn Trạch đánh hai tay ý bảo dừng lại, đi tới trước mặt
hắn, than thở:
- Kỳ thực trong lòng ngươi đều biết, việc này đối với ngươi chỉ có lợi không có hại!
Miêu Nghị mặt tối sầm nói:
- Vậy có phải nên nói trước với ta một câu không? Đều làm như vậy, phía dưới làm sao làm việc?
Văn Trạch hai tay mở ra.
- Có một số việc chỉ có thể làm, không thể nói! Đắc thủ cho ngươi biết cũng không quan hệ, thất thủ thì sẽ không nhắc tới, bệ hạ cũng chưa từng xuống ý chỉ này! Đạo lý này ngươi nên hiểu, hơn nữa, ngươi cho dù biết thì làm thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn thay đổi kết quả?
Miêu Nghị buồn bực, không sai, việc này coi như hắn trước đó cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419051/chuong-3299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.