Chương trước
Chương sau
Một tên thủ hạ Lệnh Hồ Đấu Trọng không kềm được, bỗng nhiên đứng ra một bước nói:

- Đại đô đốc có phải có chút khinh người quá đáng hay không, như vậy bọn ta chẳng phải là mặc cho người khác sai bảo hay sao?

Miêu Nghị xuy một cái tiếng, người ta khách khí hắn cũng khách khí, người ta không khách khí cũng đừng nghĩ hắn khách khí lại, nói:

- Lời này quá lời rồi, thủ hạ ta bao nhiều người, các ngươi bao nhiêu người, người phía dưới đều là bộ hạ cũ các ngươi, nếu các ngươi muốn gây chuyện, không biết là ai sai bảo người nào, quan hệ gì đến chuyện các ngươi có binh quyền hay không? Nói khó nghe một chút, nếu không phải ý của bệ hạ, ta căn bản không muốn nhận lấy cái phiền toái này. Còn một điểm nữa, không phải ta khinh người quá đáng, mà là các ngươi nếu tiếp tục nắm binh quyền, ngươi cảm thấy Đằng soái, Thành soái hoặc là những người khác có thể yên tâm sao? Cho thiên đình một cái công đạo phải làm cho có dáng vẻ, làm sao, các ngươi không muốn làm? Chủ ý tới U Minh chi địa là có thể ăn chắc ta có phải hay không? Ta nói thẳng luôn. U Minh chi địa chính là địa bàn của lão tử, ta không đồng ý bệ hạ cho dù nhúng tay cũng không tiến vào được, không cần biết các ngươi tới bao nhiêu người, ta vẫn có thể tiêu diệt các ngươi, không tin các ngươi thử xem! Cũng không cần thử, ta không đồng ý, các ngươi cũng đừng nghỉ đi vào. Doanh Cửu Quang ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ các ngươi?

Lời này, Phục Thanh nghe xong âm thầm líu lưỡi, Tinh nhìn chăm chăm Miêu Nghị ánh mắt lóe lên, Thanh Nguyệt nghe xong chân mày nhíu lại, nhưng cảm thấy có chút ý tứ, cũng không thiệt hạ mình ở U Minh chi địa.

Dương Triệu Thanh thần sắc lại thản nhiên, hắn trung thành theo Miêu Nghị đương nhiên có lý do khiến hắn tin phục.

Lệnh Hồ Đấu Trọng sắc mặt rất khó nhìn, nhưng vẫn phải đưa tay ra, ý bảo tên thủ hạ không nhịn được cơn giận lui về, quay đầu quả đoán nói:

- Được! Chúng ta bằng lòng!

Đây cũng là không cách nào, đúng như Miêu Nghị nói vậy, năm mươi triệu nhân mã đều là đích hệ nhân mã của bọn họ, nếu thật có chuyện, không biết nghe ai, mấy người kia cũng muốn khống chế chúng ta? Đợi đứng vừng qua cửa ải khó khăn trước mắt này hãy nói.

- Đừng trả lời quá sớm.

Miêu Nghị quay đầu chính diện nhìn hắn. Hơn một nghìn Thiên Nhai bị công phá, một Thiên Nhai coi là mười cửa hàng, ta ước chừng cửa hàng của Hạ Hầu gia không dưới hơn vạn cửa hàng bị cướp sạch, cũng đều là người đại soái dưới quyền làm, khoản tài vật này ta cần!

Lệnh Hồ Đấu Trọng ha hả cười khổ, lắc đầu nói:

- Không phải chúng ta không đưa, Đại đô đốc nhìn ta một chút thủ hạ còn lại sẽ biết, đại thể đều phản bội ta, biết Doanh thiên vương chiến bại, những kẻ đó không đi theo, Đại đô đốc thấy bọn họ còn tới tìm chúng ta sao? Ước chừng hoặc là phản bội theo Đằng, Thành hai người, hoặc là mang theo đồ đạc chạy rồi, nhiều tài vật như vậy e rằng nhiều hơn so với bổng lộc cả đời của họ, hơn bổng lộc của họ ở U Minh chi địa! Đầu quân Nam, Tây, Bắc tam quân cũng đủ để để tự bảo vệ. Miêu Nghị nhíu mày, xem ra khoản này không mò được. Ai ngờ ngồi xuống một tướng nói:

- Đừng nói bọn họ, ngay cả chúng ta ở cửa hàng các nơi, dọc theo con đường này liên hệ cũng phát hiện, người quản cửa hàng ước chừng cũng biết sản nghiệp dưới tên chúng ta sẽ bị thiên đình tịch thu, có không ít người đã lấy đồ trong cửa hàng đầu phục mấy nhà kia, hoặc cuốn đồ đạc trực tiếp chạy trốn, về sau lại biết chúng ta bị Đại đô đốc cách chức thành vậy thoát thân không được, ước chừng đã trốn rồi sẽ không hiện thân nữa, đây chính là cây đổ bầy khỉ tan! Đi cũng tốt, sau này sợ cũng là nuôi không nổi bọn họ.

Thanh Nguyệt mờ ám thổn thức, đối với lần này nàng quả thực hít sâu một hơi. Miêu Nghị nhìn nàng, Miêu Nghị khẽ gật đầu, truyền âm lẩm bẩm một hồi, Chợ đen...

Miêu Nghị quay đầu lại nói:

- Các ngươi đừng nói các ngươi chỉ có những nhân mã bề ngoài này, không có người âm thầm hỗ trợ làm việc, ta muốn danh sách!

Lệnh Hồ Đấu Trọng cười ha ha nói:

- Không có sản nghiệp chúng ta nuôi không nổi bọn họ, đại nhân muốn giúp chúng ta nuôi sao?

Miêu Nghị căn bản mặc kệ, tiếp tục công phu sư tử ngoạm:

- Còn có sản nghiệp của các ngươi ở chợ đen, toàn bộ giao ra đây!

Một đám người mặt đều đen lại, Lệnh Hồ Đấu Trọng chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói:

- Đại đô đốc nếu đã nói như vậy chúng ta sẽ không nói chuyện, chúng ta đều mang gia đình dựa vào U Minh Đô thống phủ chút bổng lộc đó thì sống thế nào?

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Nếu sản nghiệp Chợ đen của các ngươi cho ta nắm giữ, còn có thể đảm bảo được! Thiên đình không biết sản nghiệp các ngươi ở chợ đen, lẽ nào Hạ Hầu gia không biết sao? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng Hạ Hầu gia hiền lành? Mấy thứ này chỉ có ở trong tay ta, Hạ Hầu gia động một nhà khác, ta đều nắm chắc, động đồ của ta ta nhất định phải cầm về, nhưng các ngươi bây giờ tình hình này sợ là không lấy lại được rồi. Như vậy đi, dựa theo mọi người giao ra sản nghiệp bao nhiêu, ta sẽ cho mọi người lợi nhuận bấy nhiêu! Đương nhiên, ta cũng không cưỡng ép, không giao cũng được, nhưng về sau nếu Hạ Hầu gia chiếm mất, ta sẽ không vì thế xuất đầu, hai bàn tay trắng, hay là lợi nhuận chia ra các ngươi suy nghĩ đi. Mặt khác, ta nói câu khó nghe, các ngươi cho dù đầu phục người khác, chỉ sợ đừng nói là chia ra, người khác cũng sẽ không cho các ngươi cơ hội tụ chung một chỗ cầm binh đề cao thân phận, nhất định chia rẽ bọn ngươi, lúc đó ngay cả mảnh xương vụn cũng sẽ buộc các ngươi nhổ ra! Một khi không quyền không thế, nhà các ngươi kết quả thế nào không cần ta nhiều lời, ở chỗ này của ta, chí ít có thể đảm bảo các ngươi toàn gia đoàn viên, chính các ngươi tự suy nghĩ đi! Vẫn là câu nói kia, ta không miễn cưỡng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.