Chương trước
Chương sau
Một hồi chém giết nhanh chóng kết thúc, hoàn toàn là trận chiến quá chênh lệch, không có con đường sống nào.

Doanh Cửu Quang bên kia hạ lệnh động thủ sao lại không biết, đây thật ra là để cho người phía dưới chịu chết, nguyên soái tay nắm trọng binh có ý định mưu phản lẽ nào dễ đối phó như vậy.

Trận chiến nhanh chóng kết thúc, nơi giao chiến nhanh chóng chìm vào im lặng, chỉ còn lại mưa máu bay bay, nhân mã nhanh chóng tập kết thu dọn, hơn mười tên tướng lĩnh thu binh xong lấy tốc độ cao nhất đuổi kịp đại soái.

Từ đầu tới đuôi không quay đầu nhìn một cái, Đằng Phi biết trận chiến đã kết thúc, nhìn tinh không mênh mông, ánh mắt khó đoán, cuối cùng không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.

Vương gia, ngươi đừng oán ta, ta cũng không muốn vậy, là các ngươi sông dai quá.

Hắn cũng không phải là nói sạo, hắn trước đây cũng chưa từng nghĩ sẽ hạ vị Doanh Cửu Quang, nhưng Đông quân từng đợt bị dày vò, phía dưới quân tâm bất ổn không nói, ngay cả hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, đều là người của nguyên soái bị giết, cũng là tình thế bức bách bất đắc dĩ mà thôi.

Tại vùng tinh không khác, Thành Thái Trạch nói với người dưới trướng:

- Nói cho bọn họ biết, phải đánh bại nhân mã của Lệnh Hồ Đấu Trọng, chỉ cần đại quân của Lệnh Hồ Đấu Trọng bị đánh tan, cho dù Doanh Cửu Quang có chạy trên tay không có nhân mã Doanh Cửu Quang cũng không là gì, không uy hiếp được chúng ta!

- Vâng!

Tướng lĩnh phía dưới nhanh chóng lĩnh mệnh nhắn nhủ xuống phía dưới.

Võ Khúc lao vùn vụt, đột nhiên cánh tay đưa lên, người đi theo và hắn cùng nhau dừng gấp lại, phía trước bọn họ nhân mã đông như kiến xuất hiện giữa tinh không, sau đó nhân mã vẫn không ngừng tiến đến tập kết.

Võ Khúc bên này hiểu ra, đây là nhân mã bản bộ của Doanh Cửu Quang cũng là nhân mã có sức chiến đấu mạnh nhất của Đông quân, trang bị cũng là tốt nhất Đông quân, Đông quân phần lớn phá pháp cung đều nằm ở trong tay những nhân mã này.

Nhiều người chắn ngang như vậy căn bản không thể vòng qua, không đánh tan được nhom nhân mã nay cũng đừng mơ uy hiếp được Doanh Cửu Quang.

Võ Khúc ánh mắt lãnh cảm, lên tiếng:

- Chuẩn bị!

Thủ hạ tướng lĩnh nhanh chóng tả hữu tránh ra, ngay sau đó lắc lư bóng người che trời che đất hiện thân giữa không trung, đếm không hết người đang bày binh bố trận.

Hơn một nghìn đại tướng Hồng Giáp bảo vệ xung quanh Võ Khúc, tạo thành tầng tầng lớp lớp bảo hộ, cũng tạm thời tạo thành trung khu chỉ huy chiến đấu.

Người chỉ huy là đại tướng mặt đen râu quai nón, tên là Hùng Kỳ, là Doanh Cửu Quang thân quân hữu đô đốc trong tả hữu đô đốc.

Hùng Kỳ trợn to hai mắt nhìn chăm chăm Võ Khúc, đột nhiên ngón tay chỉ về phía hắn, phẫn mộ quát:

- Võ khúc, ngươi có dám cùng ta quyết chiến sinh tử!

Võ Khúc lạnh lùng trả lời:

- Ngươi còn chưa xứng, bảo tên nghịch tặc Doanh Cửu Quang ra đây gặp ta!

Thanh âm theo pháp lực vang vọng.

Hùng Kỳ đột nhiên rút ra bảo kiếm bên hông, hướng phía trước chỉ một cái.

Một lá cờ lớn mặt thêu chữ Doanh sau lưng hắn được dựng thẳng lên.

- Giết! Giết! Giết!

Đại quân dưới trướng lập tức hô theo tiết tấu tiến tới, thanh âm kia, khí thế kia, quả thực như dời níu lấp biển, kẻ nhát gan đến đâu nhiệt huyết cũng sôi trào.

Nhưng tốc độ tiến tới không nhanh, ngược lại rất chậm, từ đầu tới cuối duy trì trận hình ổn định.

Võ Khúc lập tức ứng chiến, nhanh chóng rút ra bảo kiếm bên hông, dùng sức chỉ về phía trước.

Cờ lớn của Hữu đốc quân cận vệ dựng thẳng lên, sau đó là cờ vệ, đấu cờ đấu ra sức vung lên, lần này điều tới đều là nhân mã tinh nhuệ, cấp dưới nữa cờ đã không có, số lượng nhân mã tập trung chém giết lớn như vậy, điều động viên tiểu đội đã không cần đến nữa.

- Giết! Giết! Giết!

Nhân mã quận cận vệ cũng theo tiết tấu mà hô lên, trận thế cũng như đối phương, không tránh né mà cũng hướng về phía đối phương. Nhân mã nhiều đến mức này, không còn gì để nói chỉ có thể là cứng đầu cứng.

Vương phủ trọng địa, kỳ hoa dị cảnh không phải nói, nhưng trong mắt Tả Nhi mỹ cảnh như vậy lại đầy thê lương.

Bước lên bậc thang, vào sảnh chính nhà phía sau, Tả Nhi chắp tay nói với Doanh Cửu Quang:

- Vương gia, xác nhận, là quân cận vệ. Phá Quân cùng Võ Khúc tự mình dẫn đầu, đang cùng người của chúng ta đối đầu.

Tâm tình rất buồn, chuyện này bị Vương gia đoán trúng rồi, quân cận vệ tới thật rồi.

Thay xong hồng tinh chiến giáp Doanh Cửu Quang xoay người lại, mũ giáp và chiến giáp đều nặng đến mức dị

thường, Trấn thiên tọa địa giáp, đầy hoa văn diễm lệ, là thiên đình đặc biệt chế tạo cho Tứ Đại Thiên Vương, đã nhiều năm rồi chưa mặc nhưng khí phách uy vũ của bảo giáp vẫn như cũ, chỉ là hai bên mũ giáp khẽ nhìn thấy tóc mai hoa râm.

Doanh Cửu Quang thần sắc bình tĩnh nói:

- Đều chuẩn bị xong hết rồi?

Tả Nhi vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, thật sự đã nhiều năm không thấy Vương gia mặc giáp rồi, gật đầu một cái nói:

- Mọi thứ đều đã làm như Vương gia phân phó chuẩn bị thỏa đáng!

Doanh Cửu Quang cũng nhìn nàng, chợt mỉm cười, nói:

- Chợt nhớ tới năm đó khi chúng ta mới quen, chớp mắt chúng ta đều đã già rồi, bây giờ không phải là lúc đa sầu đa cảm, nhân lúc này ngươi hãy mang bọn họ không tổn thất gì mà rời đi đi.

- Vương gia!

Tả Nhi chợt quỳ xuống đất, dập đầu nói:

- Vương gia bảo trọng!

Doanh Cửu Quang không nói gì nữa, giày kim loại kêu rầm rầm trên mặt đất, hắn bước nhanh về phía bên ngoài sảnh.

Tả Nhi ngẩng đầu, quay đầu, nhìn hắn đi ra, hai mắt rưng rưng, nàng sao lại không nhớ năm đó lúc hai người quen nhau chỉ là người ngoài có chỗ không biết, kỳ thực hai người giống như Hạo Đức Phương và Tô Vận, điểm khác biệt là hắn đã giết tên phu quân ác độc của nàng, hai người vì một vụ cá cược mà cùng nhau đi tới hiện tại, không biết lần này có phải vĩnh biệt hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.