Chương trước
Chương sau
Sau khi chuyển đạt ý của Miêu Nghị đến tiểu thế giới bên kia, thu tinh linh lại Dương Triệu Thanh thầm than một tiếng, năm đó Chư Cát Thanh suýt chút nữa bị người hạ độc thủ, để Diêm Tu quan sát báo cáo tình hình Trung túc tinh cung với hắn đã nói lên đại nhân có ý âm thầm bảo hộ Chư Cát Thanh, có thế nào cũng không ngờ chỉ vì hát mà Chư Cát Thanh cuối cùng lại bị đại nhân ban chết.

Miêu Nghị trầm mặc thở dài ra một hơi, trong mắt ẩn giấu cơn tức giận đang dần tắt, nhanh chóng quên chuyện Chư Cát Thanh, nguy cơ lớn trước mắt sắp đến, hắn không tâm tư nào để ý đến chuyện tiểu thế giới, phải đem tinh lực tập trung vào trước mắt, thật sự là quan hệ đến sống chết của quá nhiều người.

- Nương nương...

Trong Đông cung, Ngân Sương, Bạch Tuyết quỳ ở trước mặt Chiến Như Ý liên tục cầu xin.

Chiến Như Ý chậm rãi xoay người, chậm rãi đi vào tĩnh thất tu luyện của mình, một tiếng âm vang, phong bế cửa đá, không để ý tới những quấy nhiễu bên ngoài nữa.

Quỳ dưới đất hai nữ tướng nhìn nhau không nói, chỉ ủ rũ cúi đầu đứng lên.

Bên ngoài Đông cung toàn bộ hậu cung xuất hiện tình huống trước nay chưa có, hơn vạn phi tử lần lượt từ tẩm cung của mình đi ra, trùng trùng điệp điệp hội tụ với nhau chạy tới Tinh Thần điện, kinh động Thanh Chủ, kinh động Thiên Tẫn cung, lệnh cho quân cận vệ thủ vệ thiên cung sẵn sàng đợi địch, ngoài cung tăng số quân cận vệ đi vào.

Đừng xem những nữ nhân này chỉ là phi tử của thiên đế, không ít người không thiếu tài nguyên tu luyện ở Thiên Cung tu luyện đã lâu rồi, những nữ nhân này tụ tập lại với nhau. Vậy chính là tinh nhuệ của tinh nhuệ, một khi gặp chuyện không may có thể phá hỏng toàn bộ thiên cung.

Trên đường đến Tinh Thần điện, Hạ Hầu Thừa Vũ xuất hiện, mặc trang phục hoa văn rồng mẫu nghi thiên hạ, lạnh lùng nhìn từng đám mỹ nhân ào tới, sau lưng nàng ta là trên trăm phi tử, đều thuộc về Hạ Hầu gia hệ phái, đương nhiên là kiên định đứng ở sau lưng nàng.

Những người đẹp giằng co ở trước mặt Hạ Hầu Thừa Vũ ngừng lại, thân tình khác nhau, có hồi hộp, có lo lắng, có quyết đoán, nói chung đều là bất đắc dĩ, kẻ phía sau màn muốn đẩy các nàng đi ra, các nàng không thể không nghe.

Hạ Hầu Thừa Vũ mặt như phủ băng, ánh mắt đảo qua mọi người, trầm giọng nói:

- Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản phải không?

Hàn Phi đối diện nói:

- Nương nương hà tất trừ phải lớn tiếng như vậy, tỷ muội bọn ta chỉ muốn cầu kiến bệ hạ mà thôi.

Hạ Hầu Thừa Vũ:

- Cầu kiến bệ hạ phải kinh động như vậy sao? Phái vài người dẫn đầu là được rồi!

Hàm Phi nói:

- Nương nương, tỷ muội bọn ta lẽ nào ngay cả quyền lợi cầu kiến bệ hạ cũng không có sao?

Hạ Hầu Thừa Vũ:

- Bổn cung nói rồi phái vài người dẫn đầu là được, những người khác trở về hết đi. Trong hậu cung làm loạn cả lên còn thể thống gì? Trở về hết đi!

Hiện trường không ai lui lại, Lý Phi lên tiếng:

- Nương nương lẽ nào muốn chặn hậu cung lên tiếng?

Vung tay lên, một đám cung phi lần nữa đẩy mạnh.

Hạ Hầu Thừa Vũ khẽ nâng đầu, liên tục cười lạnh:

- Thật đúng là tạo phản, ta ngược lại muốn xem hiện giờ ai dám làm càn, người đâu!

Choang choang! Chiến giáp ma sát vào nhau phát ra tiếng, giày kim loại giày trên mặt đất chạy phát ra tiếng rầm rầm.

Phía sau nàng trái phải Nguyệt môn từ bên trong lập tức có rất nhiều thiên binh thiên tướng lao ra, một đội dàn ngang phía sau Hạ Hầu Thừa Vũ, hai đội từ hai bên Hạ Hầu Thừa Vũ tản ra, nhanh chóng bao vây toàn bộ cung phi. Trên tường cũng tỏa ra hai hàng cung thủ cầm trong tay phá pháp cung, bao quang bốn phía, lưu tinh tiễn sắc bén nhắm ngay vào hơn vạn phi tử trong lối đi nhỏ của nội cung, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Đoàn người đẹp ngừng lại, đưa mắt nhìn nhau, không ít người rất căng thẳng, rất sợ.

Hạ Hầu Thừa Vũ ánh mắt tìm kiếm ở trong đám người một hồi, dĩ nhiên không thấy Thiên Phi Chiến Như Ý, bằng không nàng không ngại nhân cơ hội này giết chết, trong lòng nhịn cơn oán khí, lạnh lùng uy hiếp nói:

- Các ngươi lui hay không lui?

Những phi tử dẫn đầu lục tục quỳ xuống, đoàn người nhất thời như sóng triều, lần lượt quỳ xuống đất, hơn vạn phi tử không còn một ai, toàn bộ quỳ trên đất, khuất phục quỳ xuống biểu lộ tuyệt không có ác ý, thế nhưng không phải lui lại, cũng không lên tiếng, yên lặng không tiếng động phản kháng.

Hạ Hầu Thừa Vũ uy hiếp thế nào cũng không để ý đến lời của Hạ Hầu Thừa Vũ, chính là không thèm để ý, chỉ muốn gặp bệ hạ.

Hành động này khiến Hạ Hầu Thừa Vũ vô cùng tức giận, nàng cũng không cách nào hạ lệnh tàn sát, đám nữ nhân này tất cả đều là phi tử của bệ hạ, uất ức quỳ ở chỗ này cầu kiến bệ hạ mà thôi, lại không làm gì sai, nàng hạ lệnh động thủ quân cận vệ cũng chưa chắc sẽ nghe nàng, cần phải biết giết cũng không phải là một hai người, chỉ có thực sự tấn công quân cận vệ uy hiếp tới an toàn của thiên cung mới có thể động thủ.

Trong Tinh Thần điện, Thanh Chủ nhắm mắt ngồi phía sau trường án, sắc mặt âm trầm, hậu cung động tĩnh lớn như vậy làm sao có thể giấu được ánh mắt của hắn, hắn đang cân nhắc chém hết đám nữ nhân càn rỡ này hay là có tính toán khác.

- Bệ hạ, người đã bị Thiên hậu nương nương dẫn binh phong ấn ngăn ở đường vào thành cung...

Thu tinh linh lại, Thượng Quan Thanh ở cạnh thì thầm báo cáo với Thanh Chủ, đồng thời để ý sắc mặt của Thanh Chủ, nhìn thấu Thanh Chủ lúc này trong lòng rất là tức giận, trên người mơ hồ sát khí đang sôi trào.

Nhưng hắn cũng biết Thanh Chủ yêu danh tiếng, giết nhiều nữ nhân của mình như vậy nữ nhân hậu quả sẽ khiến cả thiên hạ khiếp sợ, tất nhiên sẽ phải gánh cái danh bạc tình bạc nghĩa.

- Thiên Phi có tham dự không?

Thanh Chủ nhắm mắt nhàn nhạt hỏi một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.