- Dạ. Mẫu thân nói đúng.
Quảng Quân An gật đầu đồng ý.
Bám theo ra bụi hoa, lại bước nhanh tiến lên nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay mẫu thân lên bục, cùng nhau từ từ bước dưới mái hiên.
Đúng lúc này, một thị nữ đi đến, truyền âm nói thầm vài câu với Cao Tử Huyên. Cao Tử Huyên nhíu mày một chút, phất tay ý bảo thị nữ lui xuống.
Nhìn ra mẫu thân tựa hồ có điểm không quá thoải mái, Quảng Quân An hỏi:
- Làm sao vậy?
Cao Tử Huyên nhẹ nhàng nói:
- Phụ vương con lại đi sang chỗ vương phi kia, quả nhiên là chính thất a, tuổi già như mẹ tư sắc không thể so bì.
Quảng Quân An trong tâm âm thầm thở dài, mẫu thân không phải chính thất là nhược điểm lớn nhất của hắn. Bất quá ngoài miệng lại cười an ủi nói:
- Mẫu thân nói đùa, con thấy trong Vương phủ chỉ có mẹ đẹp nhất. Kiểu trang điểm kia xinh đẹp chỉ là bề ngoài thôi, phụ vương không phải người hồ đồ, trong lòng làm sao có thể không cân nhắc. Chỉ là thử mới mẻ thôi, cuối cùng vẫn là không quên được đến chỗ mẹ thôi.
- Con chỉ biết nói ngọt!
Cao Tử Huyên trợn mắt liếc, bất quá nét cười trên mặt lại thêm rõ ràng. Lời của đứa con này nghe xong vẫn là hưởng thụ, sự thật cũng là như vậy. Trong Vương phủ nhiều nữ nhân lên lên xuống xuống, nhưng Vương gia sang chỗ nàng vẫn chưa từng ít qua.
Bên chính thất kia, Vương phi Mị Nương hầu hạ đỡ Quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418795/chuong-3172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.