Chương trước
Chương sau
Lập tức xếp đống một đám người ngựa điên cuồng ngăn cản, hơn ba mươi người Mạnh Như không để ý những phương hướng khác, chỉ để ý hướng tới phía trước một lộ tấn công. Một vạn U Minh đại quân phía sau lưng càng ngày càng càng ít, không ngừng quấn lấy quân địch đến từ những phương hướng khác cho bọn họ, tránh cho Mạnh Như cùng mọi người chìm vào cảnh bị triền đấu.

Hơn ba mươi người khí thế như hồng, như một đạo đao nhọn ầm ầm cắm vào trung quân chỉ huy của địch quân.

- Hảo!

Long Tín theo dõi sát vỗ tay hoan nghênh, trầm trồ khen ngợi một tiếng:

- Thật là Mãnh Sĩ lấy thủ cấp thượng tướng trong trăm vạn quân a!

Thanh Nguyệt híp mắt lẩm bẩm một tiếng:

- Không biết là trợ thủ do đại nhân mời từ đâu tới!

Cùng lúc đó, U - Vưu Liên Quân triển khai giết chóc tàn khốc. Mấy vị Vưu tộc trưởng lão liên tiếp tự thân xuất mã, trùng kích tướng lãnh trọng yếu một người giữ ải, vạn người khó qua của địch quân.

Xa Vũ và Chung Tam Minh cũng giật mình nhìn chăm chăm vào đám người một lộ đánh tới đó.

Mắt thấy một đạo phòng hộ cuối cùng trước người bị công phá, đại tướng ngăn cản bị một đám người vọt tới giết cho người ngã ngựa đổ, hai người không ra tay đã không được rồi. Song song phất tay gầm lên giận dữ:

- Giết!

Rốt cục một đám hộ vệ dần phía sau lưng tự mình xông ra xuất thủ rồi.

Mạnh Như một thương đâm thọc đến. Chung Tam Minh huy trường đao, “quang”, hai người hung hăng đụng vào nhau, nhưng lại đụng phải một cái thế quân lực địch. Đao thương gác lên nhau ai cũng không thể đánh bật ra người nào. Nhưng mà lúc này lại từ bên Mạnh Như đột nhiên phóng ra một đạo điện quang theo binh khí đánh trúng song chưởng của Chung Tam Minh.

Chung Tam Minh thân mình chấn động. Mạnh Như thuận thế một thương đâm ra, trực tiếp đâm đứt cổ của Chung Tam Minh, máu tươi bay vẫy. Chung Tam Minh trừng cặp mắt khó có thể tin nhìn Mạnh Như, cả người đã bay ra ngoài.

Mạnh Như lại huy thương giết một loạt mấy người, lại quay đầu, Xa Vũ cũng chẳng qua mấy chiêu đối mặt đã bị Trường Hông và Ngao Thiết liên thủ trảm sát.

Hơn ba mươi người điên cuồng giết một trận trong trung quân, chủ trận doanh của quân địch hoàn toàn bị công phá!

Hồn chiến đại quân không có người chỉ huy, lập tức loạn thành một đoàn hỏng bét.

Lần này là Thanh Nguyệt vỗ tay hoan nghênh, trầm trồ khen ngợi, nhanh chóng chỉ huy đại quân tách rời cắt khỏi quân địch đang hỗn loạn để vây công.

- Hảo!

Không dùng bao lâu, tiếng kêu ầm ầm lặng đi, một trận đánh giết kéo dài rốt cục dừng lại rồi.

- Nhanh! Nhanh! Nhanh!

Long Tín cao giọng quát đại quân nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.

Khi Mạnh Như cùng mọi người quay trở lại, chủ trận doanh bên ta, cả người đầu huyết, Thanh Nguyệt ôm quyền cung kính xá đối với bọn họ.

Mạnh Như cùng mọi người cũng chỉ chắp tay xá xá tỏ ý, ai ngờ Thanh Nguyệt sau khi đứng dậy, lần nữa ôm quyền thỉnh cầu nói:

- Ta có một kế có thể nhanh chóng trừ đi viện quân phía nam, không biết chư vị có nguyện trợ giúp ta?

Mạnh Như cùng mọi người nhìn nhau, Ngao Thiết sau đó nói:

- Không ngại nói trước nghe một chút.

Mà Thanh Nguyệt lại đổi thành truyền âm, lẩm bẩm một trận đối với mấy người.

Mạnh Như cùng mọi người nghe xong hơi lộ ra vẻ chần chờ. Thanh Nguyệt lại tiếp tục truyền âm khuyên nhủ:

- Dựa vào thực lực của chư vị, cho dù thất thủ, cũng có thể thừa dịp trước khi quân địch không tổ chức nổi công kích hữu hiệu nhanh chóng thoát thân, nếu phát hiện không đúng cũng có thể dừng tay trước thời hạn để tự vệ.

Mạnh Như, Trường Hồng, Ngao Thiết âm thầm truyền âm trao đổi một phen xong, cuối cùng lục tục gật đầu, xem như đáp ứng rồi.

Chỉ chốc lát sau, bên này bắt được hơn trăm Đông quân tinh nhuệ may mắn còn sống trong tàn binh. Thanh Nguyệt tự mình nói với bọn họ:

- Theo ta được biết, Bách Lý Tiết đã soái lĩnh ba mươi vạn đại quân từ phía nam chạy đến chi viện Xa Vũ, nhưng không biết Xa Vũ đã bị ta tiêu diệt! Ta hôm nay không giết các ngươi, thả các ngươi đi nói cho Bách Lý Tiết một tiếng, nói rằng Xa Vũ đã bại, kêu Bách Lý Tiết đừng tới tìm chết, nếu không đừng trách ta không khách khí!

Ngón tay chỉ về một cái phương hướng quát một tiếng:

- Đều cút cho ta!

Hơn trăm tàn binh này sống lại từ cõi chết, nào có đạo lý không muốn sống nữa, lập tức theo phương hướng Thanh Nguyệt chỉ mà bỏ chạy, chẳng qua là đáng thương trên người không có bất cứ vật gì, không có tinh đồ phân biệt phương vị, cũng không có tinh linh cùng với người khác liên hệ, cũng không biết những người khác là nhân mã phương nào, chỉ có thể là theo phương hướng Thanh Nguyệt chỉ mà đi.

- Thanh Nguyệt sau đó không để ý nam nữ cách biệt, chụp lấy cổ tay Long Tín, truyền âm giải thích một số chuyện.

Nhân mã ở đây đi không bao lâu, một chi thám tử hơn ba vạn người hợp thành viện quân đi tới hiện trường, nhưng thấy hiện trường bay sương màu máu bập bềnh, còn có chân tay đã bị cụt đứt đó chậm rãi bay phơ phất trong không trung, không một điều gì không chứng minh chiến đấu đã kết thúc rồi.

Chủ tướng mờ mịt nhìn chung quanh một hồi, nhanh chóng móc ra tinh linh liên hệ.

- Cái gì?

Ngao Phi trên đường bay nhanh nghe biết tình huống điểm triền đấu địch ta xong vô cùng kinh hãi:

- Trước đó đấu đã lâu như vậy, tại sao lại đột nhiên nói bại là liền bại rồi?

Vương Viễn Kiều phi hành theo thống khổ lắc đầu nói:

- Tám chín phần mười là đã binh bại, nếu không Xa Vũ và Chung Tam Minh không có khả năng liên lạc không được. Hiện tại chúng ta tung thám tử đi cũng đều liên tiếp tụ họp lại rồi. Chi đội ngũ quấn đấu kia của Ngưu Hữu Đức đi nơi nào chúng ta cũng không biết. Trừ phi có thể trùng hợp gặp được đội ngũ thám tử của chúng ta tụ tập, nhưng mà tinh không mịt mùng, loại khả năng này dường như không lớn.

- Ai!

Ngao Phi giơ tay vỗ lên trán một cái rên rỉ một tiếng:

- Xa huynh, Chung huynh, Ngao mỗ vô năng, làm ngộ các ngươi rồi!

Chẳng qua dưới tình huống như thế, hắn tỉnh táo cũng nhanh:

- Chúng ta không có nhãn tuyến, còn nhãn tuyến của Ngưu Hữu Đức vẫn còn, chi đội ngũ biến mất kia đi về phía nào đơn giản chỉ ba khả năng: một là trốn đi rồi, hai là đi về đội ngũ phía nam rồi, ba là phải nghĩ biện pháp hội hợp với Ngưu Hữu Đức. Hai loại khả năng sau khá lớn, tóm lại bất luận điểm nào, Ngưu Hữu Đức này chúng ta đã không còn tất yếu tiếp tục dẫn dụ nữa, tức khắc loại trừ đi. Thông tri cho Lộc Bằng Phương và Ô Kim Hoàn chuẩn bị động thủ. Còn ba bộ đội ngũ ở đông, nam, bắc, hãy khiến cho bọn họ giữ nguyên kế hoạch chạm trán, không được cấp cho quân địch cơ hội thừa dịp hội hợp lại, cũng không thật quá lo lắng.

- Dạ vâng!

Vương Viễn Kiều đáp ứng, cùng Không Hãn nhanh chóng ra lệnh cho các bộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.