Hắn hiển nhiên cũng biết một khi bị cưỡng ép ra đến nơi đây sẽ gặp phải nguy hiểm.
Dương Triệu Thanh căn bản không để ý đến điều này, lại từ vòng tay trừ vật của Doanh Vô Mãn lấy ra một cây chủy thủ như ý. Tiếp đó trực tiếp chậm rãi đâm vào sườn bộ của Doanh Vô Mãn:
- Chuyện đó cuối cùng thì trả lại cho Hầu Gia hay là không trả đây?
Cảm nhận được mũi chủy thủ sắc bén đã đâm rách da, Doanh Vô Mãn vội vàng nói:
- Được.
Động tác của cây chủy thủ trên tay chậm lại, Dương Triệu Thanh lại nhìn chăm chăm về phía Chiết Xuân Thu cùng đám tùy tùng.
Ta sợ chúng ta chân trước vừa đi, hai vị kia nhất định sẽ để Ngao Phi dẫn binh đuổi theo.
Chiết Xuân Thu vội vàng khoát tay nói:
- Ngươi yên tâm, không có, tuyệt đôi sẽ không có.
- Lời ngươi nói chỉ vô dụng.
Dương Triệu Thanh trực tiếp phủ định, lại nói bên tai Doanh Vô Mãn:
- Hầu Gia, để cho thuộc hạ của ngươi trước tiên chế trụ hai người bọn họ lại. Sau khi Hầu Gia thoát thân quay trở lại thả bọn hắn ra cũng chưa muộn, có vấn đề gì hay không hả?
Chủy thủ trong tay lại từ từ đâm vào.
Yết hầu Doanh Vô Mãn thẳng đứng bỗng nhúc nhích, lập tức nói với Ngô Tiên Kỳ:
- Nghe theo.
Ngô Tiên Kỳ kéo căng khuôn mặt quay đầu nhìn về phía hai người Chiết Xuân Thu, lúc này Chiết Xuân Thu chậm rãi lui về sau, vẻ mặt lúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418669/chuong-3110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.