Chương trước
Chương sau
Mấy ngày sau Viên Khánh, quân thân mang người nhà vào cung triều bái, Hành Cung ca múa vui mừng, không khí hào hứng náo nhiệt, bỗng nhiên có thanh âm vang dội truyền đến từ phương xa, khiến những vị khách ở trong Hành Cung đều nhìn nhau. Ca múa vẫn không ngừng, Thượng Quan Thanh đang đứng ở trên điện đưa mất liếc nhìn, ra hiệu cho người nhanh chóng xem xét động tĩnh bên ngoài.

Qua không bao lâu, người ra ngoài xem xét nhanh chóng đi vào trong đại điện, bẩm báo trước mặt Thanh Chủ và đám đại thần:

- Bệ hạ, Thượng Thiên Cung cháy, cung điện bị hủy hơn phân nửa.

Thanh Chủ nhíu mày, Thượng Quan Thanh lập tức vung tay, lệnh cho người thông báo lui xuống, ca múa tiếp tục, không bị quấy rầy.

Quần thần bên dưới đều thực kinh ngạc, vì sao Thượng Thiên Cung lại bị cháy, và lại còn bị phá hủy hơn phân nửa, chuyện gì đây?

Thượng Thiên Cung, Thiên Tử... Doanh Vô Mãn đang ngồi, ánh mắt lập lòe, lặng lẽ đánh giá phản ứng Thanh Chủ, nhưng không phát hiện bất kỳ manh mối gì.

Hạ Hầu Lệnh đang ngồi một bên, mí mắt chợt nhảy.

Hậu Viên, Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ cùng các phi tử trong hậu cung đang mở tiệc chiêu đãi nữ quyến của các đại thần, tin tức cũng truyền đến đây nhanh chóng, khiến không ít người bàn tán xì xào.

Thiên Phi Chiến Như Ý đang ngồi bên dưới có điều suy nghĩ. Nàng nghiêng đầu nhìn Hạ Hầu Thừa Vũ đang ngồi phía trên, phát hiện vẻ mặt Hạ Hầu Thừa Vũ hơi ủ rũ, dường như nàng đã hiểu rõ vấn đề. Sau đó Chiến Như Ý nâng chén đặt lên cánh môi anh đào, im lặng không nói gì.

Sau khi kết thúc bữa tiệc Viên Khánh, nguyên nhân cháy nổ Thượng Thiên Cung mới được công bố. Đó là bởi vì Thiên Tử mang về một ít đồ chơi cất chứa trong Thượng Thiên Cung, không quản lý thỏa đáng, kết quả là vô tình dẫn lửa gây nổ nửa toàn cung điện.

Viên Khánh nghìn năm một lần lại gặp phải chuyện này, Thanh Chủ rất tức giận, hạ chỉ trước mặt mọi người, giáng chức Thanh Nguyên Tôn thành thổ địa. Hắn không phát giận ngay tại Viên Khánh cũng chỉ vì không muốn ảnh hưởng đến một bữa tiệc vui nghìn năm mới có một lần thế này.

Chỉ Huy Sứ Tả Đốc Vệ Cận Vệ Quân Phá Quân nhảy ra phản đối ngay tại trên triều đình, lý do là mặc dù Thiên Tử có sai, nhưng không cần phải cách chức làm thổ địa. Hắn tranh luận với Thanh Chủ trước mặt mọi người, Thanh Chủ giận dữ, sai người đuổi Phá Quân ra khỏi triều đình.

Đứng ở bên ngoài, Phá Quân vẫn tiếp tục kêu la không ngớt, dồn ép Thanh Chủ phải hạ lệnh dán miệng Phá Quân lại, dùng tội danh gào thét quấy nhiều triều đình nhốt vào Thiên Lao!

Sau khi nghe thấy chuyện này, Hạ Hầu Thừa Vũ hơi cảm động. Tuy nói rằng Phá Quân và Hạ Hầu gia nàng luôn một mực đối chọi với nhau, nhưng Phá Quân vẫn đứng trước mặt Thiên Đế cầu tình, thái độ đối xử với nàng và con trai nàng khác nhau một trời một vực.

Mà trên triều đình, Thanh Chủ hỏi vị đại thần nào tình nguyện thu lưu Thanh Nguyên Tôn, kết quả không ai chịu tiếp nhận vị “thổ địa” này. Ai cũng ý thức được dường như việc này không quá ổn thỏa, quỷ mới biết bọn sẽ gặp phải phiền toái gì. Thanh Nguyên Tôn cũng không phải thổ địa bình thường, nếu xảy ra chuyện trên địa bàn của bọn họ, đó không phải là phiền toái nho nhỏ nữa. Cho dù là Doanh gia muốn giết chết Thanh Nguyên Tôn cũng không dám ra tay trên địa bàn mình. Không ai dám nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này, tóm lại đại thần trong triều đều lấy lý do đẩy đi.

Đừng nói đến những người khác, ngay cả người Hạ Hầu gia cũng không muốn tiếp nhận. Thanh Chủ giáng chức Thiên Tử là một tín hiệu, thế lực địa phương của Hạ Hầu gia cũng không mạnh mẽ, nếu tiếp nhận Thanh Nguyên Tôn thì chẳng khác nào đang tiếp nhận một đống phiền toái cực kỳ khổng lồ. Hắn vừa đến, Hạ Hầu gia phải điều động bao nhiêu thế lực ngầm mới bảo hộ được an toàn của hắn đây? Nếu không bảo hộ tốt Thanh Nguyên Tôn, Hạ Hầu gia sẽ mất đi một điểm tựa quan trọng. Hạ Hầu gia tiếp nhận Thanh Nguyên Tôn không phải là giúp đỡ hắn, trái lại là đang hại hắn mà thôi. Hành động này tương đương với việc tập trung mũi nhọn của những gia tộc khác vào Hạ Hầu gia, vì thế nếu đặt Thanh Nguyên Tôn ở gia tộc khác thì mới là bảo vệ được Thanh Nguyên Tôn.

Mọi người cự tuyệt không dứt, Doanh Vô Mãn lập tức đứng dậy chắp tay nói:

- Bệ hạ, chi bằng phạt điện hạ đến Phủ Đô Thống U Minh. Đô Thống U Minh Ngưu Hữu Đức chính là thuộc hạ lệ thuộc trực tiếp Thiên Hậu nương nương, điện hạ qua bên đó là lẽ tất nhiên.

Ai ngờ một người rất ít khi lên tiếng như Cao Quan lại mở miệng cản trở:

- Điện hạ phải chịu phạt, không phải nhận sự chăm sóc từ người khác, đi Phủ Đô Thông U Minh, cho dù Thiên Hậu nương nương không mở miệng, Ngưu Hữu Đức dám quản điện hạ không?

Hắn vừa dứt lời, không ít người ghé mắt. Thanh Chủ cũng không nhịn được phải nhíu mày nhìn Cao Quan, trong lòng cảm thấy không vui.

Ánh mắt Cao Quan thoáng nhìn qua Chỉ Huy Sứ Hữu Đốc Vệ Cận Vệ Quân Vũ Khúc, lập tức âm thầm truyền ầm:

- Có người mang theo ý xấu, Phủ Đô Thống U Minh không đủ thực lực bảo vệ an toàn của điện hạ!

Trong lòng Vũ Khúc run lên, lập tức đứng dậy, chắp tay nói:

- Bệ hạ, nếu như điện hạ không có nơi thích hợp nào để đi, không bằng để điện hạ đến làm tiểu binh, phẩm cấp tương xứng với thổ địa ở Hữu Đốc Vệ đi. Với tu vi của điện hạ đủ để đảm nhiệm! Thần có thể cam đoan, kỷ luật Cận Vệ Quân nghiêm minh, xem điện hạ như người bình thường tuyệt đối không có chiếu cố đặc thù!

Nói xong, hắn đưa mắt ra hiệu cho Tư Mã Vấn Thiên.

Tư Mã Vấn Thiên lập tức đứng dậy:

- Thần tán thành!

Cao Quan chắp tay:

- Thần tán thành!

Hạ Hầu Lệnh cũng đứng ra:

- Thần tán thành!

Với hắn mà nói, có Cận Vệ Quân bảo vệ Thanh Nguyên Tôn, đó là việc tốt không gì bằng rồi.

Toàn bộ người phe Hạ Hầu gia đều đứng ra tán thành, củ khoai nóng bỏng tay này có thể đẩy đi là tốt nhất, còn những người khác vẫn giữ vững trầm mặc, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.

Ý của Thanh Chủ là đưa Thanh Nguyên Tôn đi Phủ Đô Thống U Minh. Hắn có tính toán của hắn, ai ngờ Cao Quan lại giơ chân chặn ngang, khiến cho quyết định điều động từ ban đầu của hắn bị cản trở hoàn toàn.

Cuối cùng, dưới sự đồng ý của một đám người, không ai đứng ra phản đối, Thanh Nguyên Tôn bị giáng chức đi Hữu Đốc Vệ.

Tan triều, ý chỉ lập tức có hiệu lực, người Hữu Đốc Vệ trực tiếp mang Thanh Nguyên Tôn đi. Hạ Hầu Thừa Vũ vội vàng đi đến Ngự Viên đưa tiễn, hai mắt đẫm lệ, không biết lần này đi, con trai mình còn phải chịu khổ sở gì nữa. Nói cho cùng, phỏng chừng bệ hạ sẽ không để cho con trai có cuộc sống nhẹ nhõm đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.