Chương trước
Chương sau
Không ngưng thần như vậy nhận định còn tạm, vừa nhìn như vậy thêm nữa, thần thái của Bát Giới lập tức có chút không bình thường, hai mắt dần dần đờ đẫn, sững sờ nhìn chằm chằm vào bức họa đó nhìn không chợp mắt, nhìn tâm tình đó dường như là đã tiến vào trong trạng thái mê man rồi.

Đợi một lát, Miêu Nghị hô lên một tiếng:

- Lão nhị!

Kết quả không thấy Bát Giới có bất kỳ phản ứng gì. Miêu Nghị đưa đầu liếc nhìn, kết quả là bị dọa giật mình, chỉ thấy lúc này Bát Giới đang khóc không ra tiếng, nước mắt không ngừng chảy ra từ vành mắt, thuận theo gò má rơi xuống. Miêu Nghị nhìn về phướng hắn đang nhìn, đại khái cũng hiểu được, đoán là Bát Giới đã rơi vào trạng thái như mình đã từng trải qua.

Từng có kinh lịch này, Miêu Nghị biết sẽ không có chuyện gì, cũng không có tùy tiện quấy rầy, cũng là hi vọng Bát Giới có thể thông qua đó nhìn ra chút manh mối gì, chỉ là có chút khó hiểu không biết Bát Giới nhìn thấy cảnh tượng gì, mà lại rơi lệ như vậy. Bát Giới hai mắt đẫm lệ bối rối, hắn cũng không biết Bát Giới nhìn cụ thể là bức họa nào, hắn đã từng trải qua việc đó nên hiểu được tư vị cũng có chút mâu thuẫn, không muốn lại tiến vào trong bích cảnh đó nữa.

Đợi một lúc lâu sau, mới nghe thấy Bát Giới buồn bã lắc đầu than nhẹ một tiếng, trong đó còn mang theo một hai tiếng nức nở nghẹn ngào.

Miêu Nghị biết hắn đã thanh tỉnh lại rồi, hỏi:

- Lào nhị, có phải là giống như ta nói hay không, đệ nhìn thấy cái gì?

Dường như Bát Giới không muốn nhắc đến tình hình trong tranh, lắc đầu một cái, nói:

- Đại ca, hình như đệ hiểu được chút gì đó, huynh để đệ nhìn lại xem.

Bát Giới lấy ống tay áo lau nước mắt, hơi xoay người một chút, ánh mắt lại nhìn vào một bức họa khác.

Nghe hắn nói hình như hiểu được chút gì đó, Miêu Nghị lập tức ngậm miệng không nói, cũng không dám tùy tiện quấy rầy.

Thế nhưng sau đó trên người Bát Giới lại xuất hiện tình trạng khiến cho Miêu Nghị có chút nổi da gà, khi thì thấy Bát Giới ở đó trầm mặc không nói, khi thì thấy Bát Giới ở đó điên cuồng cười lớn, khi thì thấy Bát Giới gào khóc thất thanh, khi thì thấy Bát Giới cười khì khì, khi thì lại thấy Bát Giới căm ghét thế tục.

Tóm lại là các loại tình trạng khiến người ta nhìn cũng có chút quỷ dị, Miêu Nghị sợ hắn phát điên vạ lây đến mình, bèn lách người ngồi xuống chín tầng liên hoa bảo tọa, cách hắn xa một chút,

Mấy ngày sau, đột nhiên nghe thấy trên liên hoa bảo tọa truyền đến một tiếng thở dài tịch mịch sâu thẳm, dường như đầy ắp các loại tâm tình phức tạp, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy Bát Giới đã nhắm mắt lại, ở đó hai tay cắp trước ngực nói thầm:

- Phi ma phi kiếp, bất trú bất không, vô trần vô cấu, mặc anh mặc tòng. Vật sân vật ái, nan thủy nam chung, niêm hoa hướng quân, như là giấc mơ…

Bát Giới ở đó lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói này, dường như đang thanh không các loại tư tưởng của mình.

Miêu Nghị biết Bát Giới đã thanh tỉnh lại, lại lách người lên phía trên liên hoa bảo tọa, kết quả vẫn không nhìn thấy Bát Giới dừng tụng niệm.

Bát Giới niệm đoạn thoại đó ước chừng niệm khoảng mười mấy lần nữa, đột nhiên thi pháp nói:

- A di đà phật!

- Làm ra kết thúc, cũng chậm rãi mở hai mắt ra, hai mắt trong veo, trong sạch, trên mặt là vẻ thánh thiện.

Nhưng ngoài việc thi pháp niệm ra một thanh âm ầm ầm đó ở trong Tàng bảo kho lại sinh ra thanh âm quanh quẩn liên miên không ngớt.

Vừa bắt đầu Bát Giới nói câu “A di đà phật” ầm ầm vang vọng đó, sau mấy lần tiếng vang du dương nhiều lần, câu “a di đà phật” đó lại trở nên có âm điệu, thanh âm dưới sự trộn lẫn nhiều lần lại mơ hồ trở thành “Nam mô a di đà phật”.

- Nam mô a di đà phật. Nam mô a di đà phật. Nam mô a di đà phật.

Trong phút chốc xung quanh dường như có hàng ngàn hàng vạn thần phật cùng đồng thanh tuyên phật hiệu, vẻ mặt Miêu Nghị ngạc nhiên nhìn xung quanh, lại dường như nghe thấy ba pho tượng phật cao lớn đó cũng đang tuyên phật hiệu này, mà thanh âm đó lớn lớn nhỏ nhỏ mạnh mạnh yếu yếu khác biễt lại dường như đến từ trong thanh âm mờ mịt trộn lẫn của quá khứ và tương lai, giống như là hàng ngàn hàng vạn thần phật trong quá khứ, hiện tại và tương lai cùng đồng thanh ngâm xướng vượt qua thời không tụ hội lại nơi này, khiến cho trong không gian của bảo kho to lớn tràn đầy trang nghiêm, khí tức thiêng liêng. Đột nhiên thân ở trong hoàn cảnh này, Miêu Nghị dường như mới thực sự thể nghiệm được sự hùng hồn, trang nghiêm, cao xa và mênh mông vĩ đại của phật pháp, bản thân giống như thân trí vô hạn vô cùng nhỏ bé trong vũ trụ, cái gì mà thân phận U Minh Đô thống cũng là nhỏ nhặt không đáng kể.

Vẻ mặt Bát Giới yên tĩnh, lại có vài phần nghiêng tai lắng nghe cảm giác suy nghĩ tỉ mỉ, dường như đang lắng nghe lúc xưa, lại giống như đang lắng nghe tương lai, khiến cho người ta có một loại ảo giác cực kỳ thần bí.

Không biết lặp đi lặp lại bao nhiều lần, tiếng vang dần dần tiêu tán nhạt yếu dần, trong tàng bảo kho lại khôi phục lại sự yên tĩnh.

“Phù!” Miêu Nghị thở dài ra một hơi, cảm giác vừa rồi đó dường như khiến bản thân hắn trải qua một buổi lễ rửa tội chạm đến linh hồn và thể xác, làm cho hắn suýt chút nữa muốn quỳ xuống bái lễ. Quay đầu lại, hỏi:

- Bát Giới, động tĩnh này là đệ tìm hiểu ra sao?

Vẻ thánh thiện trên mặt Bát Giới đã tiêu tan cười ha ha nói:

- Đại ca, huynh cũng quá coi trọng đệ rồi. Lúc này đệ chỉ là bị nhiễm tâm tình trong bức họa thôi, thật không dễ dàng gì mới có thể thả không được thể xác và tinh thần nhưng vẫn cảm thấy có một chút khó có thể tự kiềm chế được, vì thế quả quyết tuyên một câu phật hiệu để chặt đứt sự bận tâm đó. Vốn là cử chỉ vô ý, cũng không nghĩ đến sẽ có động tĩnh này. Nam Vô Môn làm ra Tàng Bảo Kho này dường như là tốn không ít tâm tư! Xem ra bảo kho nà quả thực là có ích cho việc tu hành.

Miêu Nghị vừa nghe cũng hiểu ra, ngắm nhìn xung quanh, từ việc tạo thành hiệu quả tiếng vang, xem ra kết cấu đặc biệt của bảo kho này quả thực là thần kỳ, quả thực là tổn không ít tâm tư để làm ra, lúc chế tạo ra bảo kho này cũng không biết Nam Vô Môn đã ném bao nhiêu tâm tư vào trong đó.

- Có điều quả thực đệ có tìm hiểu ra được một chút đồ.

Bát Giới đang nhìn xung quanh rất cảm khái đột nhiên bổ sung thêm một câu, thần tình dường như có chút phức tạp cúi đầu nhìn xuống liên hoa bảo tọa dưới chân, nói tiếp:

- Đệ nghĩ đệ đại khái hiểu được dụng ý của việc đặt liên hoa bảo tọa ở vị trí này rồi.

Miêu Nghị hỏi:

- Nói xem thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.