Chương trước
Chương sau
- Không phải bần tăng hoa mắt đâu, xài hết bao nhiêu tiền mới có thể đắp ra được, phát tài rồi, phát tài lớn rồi, cả đời này tiêu xài không hết rồi...

Bát Giới giang hai cánh tay cười điên cuồng xông vào, kết quả đạp hụt một bước vào bậc thềm, trước sự bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp từ trên bậc thềm ngã lăn xuống đất.

Nhưng mà thằng nhãi này căn bản không thèm quan tâm đến việc này, thậm chí còn không làm bất cứ một thi pháp phòng ngự nào, có vẻ như mặc kệ bản thân mình bị té lộn mèo một cái, cho dù ngã đau cũng được, có thể xác nhận được bản thân mình có phải là đang nằm mơ hay không, chỉ bước này hắn liền đuổi kịp Miêu Nghị đang dẫn đầu đi vào bên trong.

Miêu Nghị trợn mắt há miệng nhìn thằng nhãi này lăn qua trước chân mình, lại lăn một vòng rồi từ dưới chân mình bò dậy, muốn hỏi hắn có chuyện gì không, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của thằng nhãi này, liền biết mình không cần rảnh rồi đi hỏi thăm hắn nữa.

Trên trán Bát Giới có vết máu do bị dập đầu vừa bò dậy liều chạy vội vàng, sờ sờ vào bức tường phía đông, vỗ vỗ vào bức tường phía nam, đến chỗ nào cũng kiểm tra độ dày của bức tường bằng hồng tinh có độ tinh thuần cao, khi thì cười ngốc nghếch, khi thì cười ha hả, thích thú đến mức còn ôm lấy phù điêu hôn lên một cái.

- Đại ca, phát tài rồi, chúng ta thật sự phát tài to rồi, chức đô thống bỏ đi đó của huynh cũng đừng làm nữa, có những tài vật này đủ để chúng ta tiêu xài cả đời rồi, không cần chơi cùng đám con cháu kia nữa.

Bát Giới hô to gọi nhỏ lại leo lên chín tầng liên hoa đài cao vút đó, ai biết được vừa tung người nhảy lên cánh liên hoa, lại kêu lên một tiếng như gặp quỷ vội vã nhảy xuống, trước sự bất ngờ không kịp đề phòng bị đồ bên trong cánh liên hoa dọa cho sợ hết hồn, nói:

- Cỏ, cái thứ quỷ gì đây!

Lần này hắn coi như là từ trong sự điên cuồng vì phát tài mà thanh tỉnh ra rồi, sau khi hỏi một tiếng, phù không trôi nổi, quan sát thứ đang uống quanh chín tầng liên hoa đài kia.

Miêu nghị lách người một cái hạ xuống trên đỉnh đài, cúi đầu nhìn thứ cả người trắng như tuyết lân giáp như ngọc kia, đỉnh đầu có một cái sừng dài trong suốt lóng lánh, trên đỉnh cái sừng có thất sắc lưu quang rõ ràng là rắn, nói:

- Là Yêu tu trấn giữ Tàng Bảo Địa!

Bát Giới đổ xuống bên cạnh hắn, đi xuống dòm qua rồi nói thầm:

- Sừng trên đầu đã dài rồi, không thích hợp chui qua động, đã lột xác thoát khỏi hình rắn, nhìn bộ dạng này tu vi hẳn cũng không thấp đâu! A, không đúng, đã bị chế trụ rồi, bị chế trụ rồi, làm thế nào trấn giữ được Tàng Bảo Địa đây? Lễ nào cũng là một trong những bảo tàng ư? Nhìn giá trị của bảo kho này, chắc chắn giá trị của yêu đan cũng không bình thường.

Miêu Nghị lạnh lùng liếc mắt, nói:

- Ta cảnh cáo đệ, ngàn vạn lần đừng có đụng lung tung, Yêu tu này chuyên dùng để trị lòng tham vô đáy của con người đó, đệ mà động vào nó chính là phiền phức lớn đó. Hơn nữa tu vi của Yêu tu này chắc chắn không thấp đâu, đoán chừng chí ít cũng là tu vi Hiển Thánh Nhất Phẩm, một khi động lung tung sẽ phát động cấm chế, cẩn thận cái mạng nhỏ của mình cũng khó giữ đấy.

Hắn sớm đã nhìn ra được, Yêu tu bị cấm chế ở Tàng Bảo Địa chắc hẳn là có tồn tại nguyên nhân, có nên giết hay không đã sớm có bố trí và an bài rồi, vậy chỉ có thể tích tụ băng diệm đại cáp mô (cáp mô: con cóc) cho hắn cung cấp âm hỏa để tu luyện, thầm mê không bị khống chế chết vì hắn cung cấp thiên nhãn. Tóm lại những Yêu tu này để ở Tàng Bảo Địa đều có đạo lý cả, đạo lý rất đơn giản, nếu như muốn giết, người hạ cấm chế sớm đã động thủ giết rồi, không đến lượt người khác đến động thủ đâu, bằng không nếu thực sự muốn lấy yêu đan cũng không đến lượt Bát Giới bây giờ mới động thủ, hắn sớm đã động thủ rồi.

Vì thế, hắn không thể không cảnh cáo Bát Giới, thậm chí là dọa dẫm.

- Chí ít tu vi Hiển Thánh Nhất Phẩm...

Bát Giới tặc lưỡi không ngớt, có chút hơi sợ hãi, nói:

- Đây thực sự là khống chế được rồi sao? Sẽ không đột nhiên tỉnh lại tiêu diệt hai người chúng ta chứ?

Miêu Nghị nói:

- Đệ không động đến nó, nó sẽ không tỉnh lại, đệ vừa động đến nó, nó sẽ tỉnh luôn.

Bát Giới:

- Vậy thì mặc kệ nó đi, trước tiên chúng ta đem vật đáng giá ở đây đi trước đã.

Nói xong Bát Giới liền nhìn xung quanh, sau đó dần dần sửng sốt, líu ríu nói:

- Đại ca, muốn mang đồ ở đây đi có vẻ như có chút phiền phức, có vẻ như đều là chỉnh thể hoàn chỉnh, không có thứ gì đơn lẻ có thể đem đi được, nếu như là cắt ra, thì không biết đến lúc nào mới lấy được?

Sau đó lại hồ nghi nói một tiếng:

- Không đúng. Tàng Bảo Kho lớn như vậy sao có thể không có chút tài vật khác chứ.

Hắn quay sang nhìn Miều Nghị, hỏi:

- Đại ca, không phải là trước kia lúc huynh tiến vào đã đem những thứ có thể mang đi đều mang đi hết rồi chứ? Bây giờ huynh đưa đệ đến đây để gặm xương đấy à?

Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Chỉ đệ có ý nghĩ quỷ quái đó thôi! Ca nói cho đệ biết, Tàng Bảo Kho này tài vật thực sự đáng giá không nằm ở nơi mắt thường có thể nhìn thấy được, mà giá trị nằm ở một vài người khác nhìn không ra, người sau đáng giá hơn so với người trước.

- Ách.

Bát Giới lại một lần nữa xem xét xung quanh, hồ nghi nói:

- Có ư? Sao đệ lại không nhìn ra chứ?

Miêu Nghị hỏi:

- Đệ biết vì sao Ngọc La Sát không tiếc mạo hiểm cũng phải tìm được bảo tàng này không? Thậm chí Ngọc La Sát còn đánh tiếng với ta, chỉ cần có thể lấy được bảo tàng này, vị trí Ngọc Diện Phật đó cô ta cũng có thể không cần, lẽ nào đến người có địa vị đó như Ngọc La Sát còn thiếu tiền tiêu ư? Ta lại nói cho đệ biết, tất cả Nam Vô Môn đều bị Yêu Tăng Nam Ba diệt môn rồi, cũng bởi vì bảo tàng này, lẽ nào Yêu Tăng Nam Ba năm đó nắm giữ tài phú của cả thiên hạ còn không so được với giá trị của bảo tàng này sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.