Ngọc La Sát cũng không vội và rời đi, mà là ở lại đây tạm nửa tháng, dường như mỗi ngày đều ôm đứa bé không chịu buông tay.
Thế nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi, sau khi ra khỏi đại trận phòng hộ, đứa bé đã được giao cho Huyết Yêu bế lại bị Ngọc La Sát bế lại. Vừa bế trở về, Ngọc La Sát cũng không nhịn được, không khống chế được tâm tình, nhìn đứa bé đang ngủ, khuôn mặt đầy nước mắt, lắc đầu nghẹn ngào nói:
- Là mẹ có lỗi với con, là mẹ có lỗi với con, không nên để con sinh ra đã phải chịu tội…
Khuôn mặt tựa sát vào mặt con rất lâu cũng không muốn rời ra.
Đám người Miêu Nghị không nói lên lời, đặc biệt là Bát Giới hai mắt cũng trắng dã, có nhầm không vậy, sau khi sinh ra đã chăm sóc rất chu toàn, chịu tội gì chứ?
Thế nhưng mọi người cũng có thể hiểu được tâm tình của người mẹ này, đặc biệt là liên tục dặn dò, sau khi đứa bé trưởng thành không được để cho nó biết Ngọc La Sát cô ta là mẹ đẻ của nó, ngẫm nghĩ một chút cũng rất khiến cho người ta thổn thức. Nhưng việc này cũng không ai giúp được, mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm vì bản thân mình đi sai đường, hối hận cũng không giải quyết được vấn đề.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải Ngọc La Sát đi sai đường, cái giá phải trả tương đối cũng không có được thành tựu Ngọc Diện Phật ngày hôm nay, rất nhiều chuyện vĩnh viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418404/chuong-2979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.